Chương 1.1

Edit: Tiểu Nhu Nhi

------------

“Một, hai, ba……”

Trong rừng náo nhiệt, thú rừng đàn chim, ồn ào bắt đầu kêu to, thỉnh thoảng lại có vài khúc phối hợp, nhưng hợp lại chính là một trận ầm ĩ.

Mà ở tại trong tiếng ồn như vậy, một bé gái chính mình đang ngồi xổm trên một cái cây cao ba bốn mét, đem chính mình cuộn tròn lại, thỉnh thoảng lay một chút cành lá, đem chính mình che giấu tốt làm người khác khó nhìn thấy được.

Vì để ẩn giấu được bản thân, bé gái thân mình vẫn không nhúc nhích, cái miệng nhỏ lại luyên thuyên mà ngồi đếm số.

Tuy nói ở trong rừng ầm ĩ rất khó để người khác nghe được, nhưng là nếu đứng ở dưới tàng cây, kia vẫn là có thể nghe đến tiểu thanh âm mềm mại.

“Mười tám, 23, 29, 91, 91” đếm đếm, bé gái khuôn mặt nhíu lại, trong ánh mắt mang theo vài phần ủy khuất.

“Đào Đào chỉ biết đếm đến hai chữ số, anh Lục Nhi hư, rõ ràng đã nói tốt bé đếm xong liền sẽ đến đón bé” Đào Đào ủy khuất ba ba mà bẹp bẹp miệng.

Hoàn toàn không ý thức được là những con số ban nảy đã đếm sai hoàn toàn, làm ai cũng không phản ứng kịp.

Đào Đào nhìn nhìn xuống phía dưới, khoảng cách từ đây xuống dưới mặt đất có thể cao bằng ba bốn Tiểu Đào Đào, Tiểu Đào Đào lắc lắc đầu, lại đem chính mình lùi về phía sau một chút, sau đó bắt đầu bứt lấy lá cây.

Một lá, hai lá……

Đếm đếm

“Lộc cộc” kêu lên một tiếng, Tiểu Đào Đào cúi đầu nhìn về phía cái bụng khô hoắc bẹp lép của mình, không khỏi sờ sờ bụng.

Ai nha, có phải hay không đã đến giờ cơm chiều?

Tiểu Đào Đào vứt bỏ lá cây ngước mặt nhìn lên trời, lại nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

“Giống như vẫn còn sớm” nhà bọn họ ăn cơm phải chờ tới lúc trời hơi tối ông bà tan tầm về nhà mới có thể bắt đầu ăn, đáng tiếc Đào Đào đều đói bụng nha.

Tiểu nhân nhi nặng nề mà thở dài.

Đối với tiểu hài tử ba tuổi mà nói, nhân sinh quan trọng nhất ngoài ăn thì chỉ có chơi, hiện tại không có ăn liền tín, nhưng mà ngay cả chơi, chính mình cũng bị lưu lại một mình ở nơi này.

Bé cũng thật là xui xẻo nga.

Tiểu Đào Đào trong ánh mắt xuất hiện một tầng hơi nước, môi hồng răng trắng nước mắt lưng tròng, nhìn qua chính là hảo đáng thương.

Chờ đến khi một khoảng trống lá cây bị bứt sạch, Tiểu Đào Đào chỉ cảm thấy càng lúc càng cảm thấy đói.

Ánh mắt của cô bé dừng ở một mớ nấm trên cây, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.