Chương 46

Món móng giò không đáng tiền này, hôm qua Tạ Đình Ngọc không thèm nhìn đến. Đến bữa tối cũng không thèm chờ mong, nhưng lại cố gắng để cô học nhiều hơn. Trưa hôm nay ăn một bữa, cảm thấy rất ngon, anh còn cố ý tắm sớm cho sạch sẽ và chờ cơm.

Diệp Thanh Thủy không đoán sai, Tạ Đình Ngọc rất chờ mong bữa cơm chân giò heo. Bởi vì Diệp Thanh Thủy hao phí bỏ công làm món ăn rất ngon, vì vậy hôm nay Lưu Nhất Lương cố ý tới đây ăn ké, trong mắt anh không còn thấy anh ta không dễ thương như vậy nữa.

Diệp Thanh Thủy bảo mẹ vào rừng hái một ít lá tre, lấy lá tre tươi non rửa sạch sẽ lót dưới đáy nồi hấp, cơm chín thơm phức.

Diệp Thanh Thủy vẫn sẵn lòng làm một số kiểu thực dụng, ít tốn kém, những thứ không cần tiền như lá tre, rất hợp lý nếu lấy nó để hấp một bữa cơm để bày tỏ sự cảm ơn đến thanh niên trí thức Lưu. Diệp Thanh Thủy tranh thủ lúc nấu nướng vội vàng ăn một bát cơm rồi vội vã đi làm việc.

Diệp Thanh Thủy cắt nhỏ và nghiền nát các loại thảo dược khô, đun sôi thành bột nhão, sau khi nguội thì thoa đều lên miếng gạc, cuối cùng đắp miếng gạc lên trên mặt trong nửa giờ.

Sau khi đắp xong, mặt mặt cô mát lạnh, tựa như được hút no nước vậy, soi gương đầy ắp collagen. Khả năng khôi phục của da đạt đến đỉnh điểm ở tuổi dậy thì.

Diệp Thanh Thủy làm xong công việc chăm sóc da hàng ngày của mình, cô hài lòng đeo khẩu trang, lấy bài ngữ văn mà cô không giỏi ra xem.

Ở nơi khác.

Trong lúc ăn cơm, khi Tạ Đình Ngọc ăn đến mùi cơm dẻo thơm bốc lên, cơm mang theo mùi lá tre, anh hơi sững sờ.

Anh không kiềm được hỏi: “Sao… sao lại lấy lá tre nấu cơm?”

Loại cơm lá tre này chỉ có trong những quán cơm trang trọng. Có thể được ăn cơm lá tre, Tạ Đình Ngọc cảm thấy rất thân thiết.

Diệp Thanh Thủy không ở đây nên không trả lời anh được.

Một lúc lâu mà Tạ Đình Ngọc không nhận được câu trả lời, anh lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bà nội bĩu môi, nuốt cơm xong nói: “Mấy năm “luyện sắt thép” đó, toàn bộ sắt trong nhà đều lấy ra đóng góp hết, đến một cái nồi cũng không có. Người ở nhà ăn ăn không được no, mẹ Thủy Nha sẽ chặt tre nấu cơm, tốn ít củi lửa nhưng mà ít nhất cũng được ăn no.”

Mẹ hùa theo nói: “Đúng vậy, e là con bé Thủy Nhi này nhớ mong lắm, ngon phải không? Cơm hấp lá tre rất thơm, ngon thì ăn nhiều một chút…”

Bà ấy nói rồi cúi đầu xuống ăn cơm.

Lưu Nhất Lương cũng cảm thấy cơm hấp rất ngon, dẻo và thơm, cơm khoai trong nhà ăn đều bị nhà họ Diệp vượt xa. Anh ta trước giờ chưa từng được ăn món móng giò ngon như vậy, phần gân bên trong được hấp chín mềm và dẻo nhưng lớp da bên ngoài vẫn có độ dai, nước sốt dường như đã ngấm vào tủy xương, càng hút càng có mùi vị.

Anh ta lo lắng nắm chặt túi quần, đột nhiên cảm thấy phiếu giảm giá lương thực cậu ta mang đến có thể không đủ để ăn bữa cơm này.

Sau khi cơm no rượu say, Lưu Nhất Lương để lại có phiếu giảm giá năm lượng lương thực và ba phiếu thịt. Mặc dù móng giò không cần phiếu giảm giá thịt, nhưng Lưu Nhất Lương cảm thấy đáng. Món móng heo này còn ngon hơn thịt mỡ, béo ngậy nhưng lại không ngấy, gân cốt nhai cót két, ăn thật là vui vẻ.

Anh ta thích thú mυ"ŧ ngón tay cái của mình, hài lòng lau mồ hôi trên trán.

“Anh Ngọc, hôm nay em có thể thoải mái ăn no nê nửa cân gạo, nhưng lại không mang đủ phiếu giảm giá, không dám ăn nhiều như vậy…”

Tạ Đình Ngọc không nói gì, bởi vì anh không ăn no.



Ăn cơm xong thì trời cũng tối, buổi tối Diệp Thanh Thủy không nỡ thắp đèn đọc sách, bởi vì như vậy tốn dầu hỏa, cũng dễ làm tổn thương đến mắt, vì vậy cô tranh thủ từng giây từng phút để ăn cơm. Khi Tạ Đình Ngọc ăn cơm xong mới trở về phòng, Diệp Thanh Thủy đã học được một lúc rồi.

Tạ Đình Ngọc nói: “Sao lại không thắp đèn, thắp đèn đi. So với kiến thức thì chút dầu này không tính là gì.”

Diệp Thanh Thủy tìm que diêm thắp đèn dầu, hôm qua cô học thuộc quốc văn đến phát chán, hôm nay nhìn thấy đến nó thì đầu óc quay cuồng, thế nên cô lấy cuốn sách toán mới mua đó ra xem.

Những thứ về toán học và hoá học này, cứ hễ xem là cô lại thấy hứng thú.

Tạ Đình Ngọc giảng cho cô một chút về định lý công thức, anh không kiên nhẫn được như bình thường, rất nhanh đã bảo cô tự học, thuận tiện đưa cho cô một bài kiểm tra toán.

Anh nói: “Sau khi xem xong thì thuận tiện làm đề.”

Diệp Thanh Thủy rất thích toán học, tự học gì đó, cô càng xem càng thấy thú vị, càng say mê, cứ như được bơm máu vậy.

Đến khi làm đề, cô ấy làm một vài câu là lại lật giở sách, nhìn trước nhìn sau, khiến Tạ Đình Ngọc không khỏi nhíu mày vì tiếng lật giở sách, nhưng anh lại không thấy ghét, anh thầm nghĩ: Có lẽ toán học không dễ dàng với người đã bỏ học từ lâu.