Chương 49

Người hỏi là gương mặt mới, Lưu Nhất Lương lập tức trả lời cậu ta: “Còn có thể là người nào, là anh Ngọc của tôi đó! Anh Ngọc của tôi là ai thì không cần nói nữa, các cậu đều đã gặp rồi.”

Lưu Nhất Lương nhanh chóng rửa sạch sẽ, chạy tới đó hỏi: “Chị dâu Ngọc có việc gì vậy?”

Diệp Thanh Thủy cười nheo mắt nhìn Lưu Nhất Lương giống như nhìn thấy thịt vậy, cô nói: “Nhất Lương à, cậu thích ăn móng giò không?”

Lưu Nhất Lương đột ngột gật đầu: “Thích! Đương nhiên là thích!”

Thế rồi Diệp Thanh Thủy nói mục đích tới đây: “Loại móng giò, lòng heo, cửa hàng bán lẻ khó xếp hàng mua, đến chậm rất khó mới mua được. Tôi muốn hỏi cậu, các cậu có chỉ tiêu nội bộ không? Ý tôi là, … tôi có thể mua ở đây với giá cao.”

Lưu Nhất Lương nghe xong thì hiểu ngay lập tức: “Có, mùa hè trời nóng, không gian nhà kho có hạn, đồ được làm đông không nhiều, các loại như lòng, móng giò, xương heo không dễ bán, bên nhà máy thịt không muốn chiếm chỗ để làm đông, ở bên đó chỉ cần là xương, lòng không bán được là sẽ bắt công nhân mua mấy cân mang về. Haizz, người ở nhà máy thịt ngày nào cũng đến phàn nàn. Nếu như có cơ hội, em sẽ giúp chị.”

Diệp Thanh Thủy vừa nghe đến xương, đôi mắt đột nhiên sáng lên. Xương cũng rất tốt, có dinh dưỡng rất tốt cho cơ thể, mặc dù mua nó không cần hoá đơn, nhưng phải cần có bác sĩ dinh dưỡng chứng nhận mới có thể mua. Mặc dù người mua không nhiều, nhưng mà quy định như vậy, cửa hàng bán lẻ cũng không có cách nào.

Thế nên Diệp Thanh Thủy rất khó mua được xương, lợi ích nội bộ tốt như vậy, thảo nào khoảng thời gian này có nhiều người như thế lao đầu muốn vào làm việc trong nhà máy thịt của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, nếu Diệp Thanh Thủy có hộ khẩu thành phố cô cũng muốn đi xin việc.

Lưu Nhất Lương nói: “Vừa khéo hôm nay có, em cho chị dâu nhé.”

Anh ta lấy một ít xương heo cho Diệp Thanh Thủy, đây là Lưu Nhất Lương mua của người khác, nửa cân phải trả một xu. Mặc dù không đắt, nhưng nhiều xương, ít thịt. Thỉnh thoảng người ở trạm chăn nuôi nhặt được vài chỗ.

Diệp Thanh Thủy có được chỗ xương này, quả thật vui mừng khôn xiết, cô đưa tiền cho Lưu Nhất Lương, nói: “Tối nay cậu phải tới chỗ tôi ăn bữa canh xương, sẽ không lấy phiếu của cậu đâu.”



Ở nơi khác.

Tạ Đình Ngọc và Thẩm Vệ Dân được mời tới quán cơm do nhà nước quản lý.

Thẩm Vệ Dân giật giật khóe miệng khi nhìn thấy đôi mắt gấu trúc thảm không nỡ nhìn của Trương Viện Triều.

Trương Viện Triều kể lại chuyện anh bị đám côn đồ ức hϊếp một lượt: “Các cậu còn nhớ chuyện trước đây anh Ngọc từng bị côn đồ chặn lại thu phí bảo kê, kết quả ngược lại bị anh Ngọc dạy cho một bài học không? Bây giờ bọn họ có người bảo vệ nên rất kiêu căng, phách lối, còn dám chặn tôi.”

Nói rồi anh ta khóc thút thít nói với Tạ Đình Ngọc: “Anh Ngọc, anh phải làm chủ cho em.”

Lưu Nhất Lương cũng tới, anh ta hỏi: “Những người nào bắt nạt cậu, có còn nhớ không?”

Trương Viện Triều đọc từng cái tên một, đến khi đọc đến một cái tên ở trong đó, Lưu Nhất Lương giật mình: “Đây là đồng nghiệp của tôi, cậu có nhớ nhầm không?”

“Thảo nào vừa nãy còn cố ý hỏi tôi, anh Ngọc, chị dâu Ngọc là ai?”

“Cái gì?” Mấy người đàn ông đồng thanh hỏi.

Lưu Nhất Lương chỉ đành kể lại từ đầu đến cuối chuyện Diệp Thanh Thủy đến tìm anh ta, Tạ Đình Ngọc nghe xong mặt sa sầm.

“Không lẽ bọn họ đã nhìn trúng chị dâu Ngọc rồi chứ, nhìn trời cũng muộn rồi.” Lưu Nhất Lương nói.

Thẩm Vệ Dân thấy sắc mặt Tạ Đình Ngọc không được tốt, cứu vãn nói: “Chắc chỉ là cướp chút tiền thôi, bọn họ sẽ không làm khó phụ nữ, đừng lo lắng thả lỏng…”

Hầu Tử nói: “Ánh mắt của bọn họ cao lắm, không phải người đẹp trong thôn không thích xem, người xấu an toàn…”

Nghe đến đây, Lưu Nhất Lương bắt đầu không vui: “Chị dâu xinh đẹp như hoa như ngọc, đi ban đêm không an toàn sao lại không rắc rối?”

Miệng Hầu Tử và Thẩm Vệ Dân giật giật, một mặt không thể nhìn vào thẩm mỹ méo mó của Lưu Nhất Lương, mặt khác vội vàng tìm kiếm một chiếc xe đạp. Kết quả vừa quay đầu lại, Tạ Đình Ngọc sớm đã không thấy đâu.



Tạ Đình Ngọc đi xe đạp cọc cạch, đi nhanh như bay, suýt nữa là đâm vào người ta.

Anh không kìm được nghĩ ngợi: Nếu như chỉ là sợ bóng sợ gió thì tốt rồi.

Sau đó Tạ Đình Ngọc lại nghĩ: Nếu như hôm nay không cho Diệp Thanh Thủy ra khỏi cửa thì tốt rồi, xe đạp càng đi càng nhanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng người nào, đường núi càng vắng lặng, khe núi càng lạnh, tâm trạng của Tạ Đình Ngọc cũng càng dễ nóng nảy.

Đi xe khoảng chừng hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của một đám người, mấy người đàn ông to lớn xô đẩy xung quanh một bóng dáng mảnh khảnh.