Phần vỏ bánh bao được làm bằng sợi mì chưa lên men rất dẻo dai, lúc cầm bánh bao lên giống như nhéo phải bụng phật Di Lặc, thủ pháp bắt bánh bao phải đúng, tay chân phải nhanh nhẹn, nếu không da bọc quá nhiều nước rơi vào sẽ làm nát vỏ bánh bao, trong nhân bánh béo ngậy, vừa ngọt vừa thơm, nước ngọt nhẹ mà rất thơm, bánh nhân thịt nạc mà chảy dầu, một xu bốn cái thật sự không thua thiệt.
Ăn như nếm thử đồ ăn nhẹ đắt tiền của nhà hàng quốc doanh. Nhóm khách này ăn xong vẫn chưa thỏa mãn, lần lượt bỏ tiền ra mua hơn một xu.
Ngay sau đó, từ trong hẻm đến một nhóm lần trước “khách hàng quen”, họ hỏi: “Cô gái ơi, sao hôm qua không tìm thấy cô thế! Ngày nào cô cũng tới đây bày sạp sao?”
Diệp Thanh Thủy bận đến mức không rảnh ngẩng đầu lên, xuất phát từ sự cẩn thận, giọng điệu của cô tinh tế nói với khách hàng:
“Cũng không hẳn, không cần chờ tôi, cũng đừng mong đợi tôi đến, không chừng càng mong chờ, tôi càng không nỡ ra ngoài bán bánh bao. “
Điều gì đã xảy ra với giọng điệu đắc ý và tự kiêu quá đáng này đây?
Những vị khách quay lại đang vui vẻ thưởng thức bánh canh suýt nữa bị sặc, một ngụm nước nóng nghẹn trong cổ họng, tắc nghẽn. Ngược lại ông già này chính là nợ nần, người khác là hận không thể lôi kéo khách quen, cô là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, mong cô đến kiếm tiền cô cũng không đến?
Nhưng cô thực sự đã nắm giữ được khẩu vị của người khác, sau khi ăn mỗi ngày đều nhớ mong nên cái này cũng không tức giận.
Bánh bao của Diệp Thanh Thủy nhanh chóng bị cướp sạch, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, lần này bánh bao đắt gấp đôi so với lần trước, nhưng chi phí không tăng nhiều. Ngoại trừ nửa cân thịt, nước dùng màu vàng tương đương với không tốn tiền.
Tiền mặt và ngân phiếu mang lại cho cô cảm giác an toàn, Diệp Thanh Thủy thu tiền quầy hàng, vui vẻ đi về phía cửa hàng bán lẻ.
Cô thay khẩu trang trắng trên mặt thành khẩu trang đen, trên đầu cũng đội một cái mũ rơm, lần này chắc là sẽ không xui xẻo gặp lại Trương Viện Triều.
Diệp Thanh Thủy đứng xếp hàng rất thuận lợi mua được móng giò, bởi vì người thời đại này cảm thấy nó không có lợi lắm, đắt tiền lại không có nhiều thịt, chi bằng mua thịt nguyên chất để có lời.
Diệp Thanh Thủy để lại một túi bánh canh để lấp đầy bụng, lúc cô đạp xe qua hiệu sách cũ còn nhịn không được dừng lại đi vào. Cô mặt dày say sưa đọc sách một hồi, nhân tiện chọn một cuốn sách toán học để trả tiền.
Nhưng cô quên mất cái từ vui quá hóa buồn.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt sảng khoái của Tạ Đình Ngọc, ánh sáng buổi sáng lấp lánh chiếu vào anh, kéo bóng dáng cao lớn của anh đến già nua.
Không biết anh đã đứng ở đó bao lâu, chỉ im lặng đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, biểu hiện trên mặt bị ánh sáng ngược chiếu lờ mờ nên không phân biệt được vui hay buồn.
Giọng nói của người đàn ông với sự khàn đặc của buổi sáng sớm, khàn khàn và trầm thấp giống như sự kết hợp các dụng cụ âm nhạc, êm dịu đến dễ nghe.
Anh nói nhẹ nhàng: “Nửa đêm em không ngủ mà chạy đến huyện làm gì vậy?”
Diệp Thanh Thủy kinh ngạc đến nỗi làm rơi quyển sách trên tay xuống đất, cô không nhặt lên, ánh mắt của anh lập tức nhìn thẳng vào cô giống như có thể nhìn thấu lớp cải trang dày đặc bên ngoài của cô.
Diệp Thanh Thủy không cảm thấy bản thân cô có thể giấu được chuyện đầu cơ trục lợi trước mặt Tạ Đình Ngọc.
Dù sao thì hai người ở chung với nhau dưới một mái nhau, biết rõ bất cứ động tác gì xảy ra. Chỉ cần mắt của Tạ Đình Ngọc không có sạn, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện.
Bị anh phát hiện thì phát hiện thôi, chẳng qua... Dù gì loại chuyện kiếm tiền này cũng chẳng “sáng sủa” gì lắm.
Ở thời đại này đầu cơ trục lợi là đang làm chuyện xấu, không thể nào khiến người ở thời đại này hiểu cho chuyện đầu cơ trục lợi được, nếu để mẹ với bà nội biết tiền cô kiếm được là do đầu cơ trục lợi chắc chắn sẽ sợ gần chết. Chỉ là không biết, Tạ Đình Ngọc sẽ thấy thế nào?
Cô cởi mũ rơm cồng kềnh xuống.
“Anh... Sao anh lại đến đây?”
Môi Tạ Đình Ngọc mím chặt thành một đường, không nói câu nào.
Người bán hàng ở hiệu sách là một cô gái trẻ, nhiệt tình hào phóng nói: “Quyển sách này phải dùng phiếu sách, nó được bán chạy nhất đấy!”
Phiếu sách trong miệng người bán hàng là phiếu mua sách, Diệp Thanh Thủy không ngờ mua sách cũng cần phải dùng phiếu, cô tìm một hồi lâu vẫn không tìm thấy phiếu mua sách, đành phải nhịn đau bỏ thứ yêu thích, buồn rầu trả quyển sách lại.
Lúc này Tạ Đình Ngọc mới mở miệng: “Anh có nó đây.”
Anh lấy ví da ra, rút một tờ phiếu sách bệ trong ra, thuận tay bỏ quyển sách toán trên tay vào rổ của Diệp Thanh Thủy. Khi chạm vào ví làm từ da có cảm giác rất thật.
“Anh có lời muốn nói với em.”
Diệp Thanh Thủy bị anh kéo ra khỏi hiệu sách.