Diệp Thanh Thủy giương mắt, thấy bà nội khom lưng.
Bà nội Diệp cả đời luôn đứng thẳng lưng, nhưng lúc này thì không. Bà ấy rất mạnh mẽ, cả đời mạnh mẽ, cuối cùng lại vì hôn sự của chấy gái mà khom lưng. Lời đồn bên ngoài bây giờ nhao nhao, bà nội Diệp dùng uy tín của bà ở đại đội mạnh mẽ ngăn chặn những lời đồn đại kia.
Người bên ngoài đồn đại như nào, trong lòng Diệp Thanh Thủy đại khái cũng biết: Thanh niên tri thức từ thủ đô đến, làm sao có khả năng nhìn trúng một cô nương ở nơi nghèo khó này? Cái này khác gì một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, thật khiến người khác mở rộng tầm mắt, thương tiếc.
Đời trước đoạn thời gian kết hôn ngọt ngào cũng không ngăn nổi ánh mắt chế nhạo của những người xung quanh. Từ đó Diệp Thanh Thủy cũng không thể đứng thẳng lưng mà sống, sau khi ly hôn cảm giác áy náy và tự ti mới hòa hoãn, cô mới có bầu trời thược về mình.
Mỗi khi Diệp Thanh Thủy nhớ tới việc này không nhịn được cảm thán: Chuyện cũ không muốn nhìn lại quá khứ nghĩ lại mà đau lòng, Diệp Thanh Thủy tự ti đã chết rồi.
Bốn mươi mấy năm trước cô còn ngu ngốc, bốn mươi mấy năm sau cô không còn ngốc nữa.
Cô vén chăn lên, nói với bà nội: "Bà nội, con không muốn sống cùng Tạ Đình Ngọc nữa, con muốn ly hôn..."
Cô vừa rồi còn chưa nói hết, bà nội đã đánh cô một đánh, "Lúc trước muốn cưới liền cưới, bây giờ muốn ly thì ly, con đem Tiểu Tạ người ta trở thành cái gì hả?"
Diệp Thanh Thủy chịu một đánh, uất ức đau lòng. Vẫn như cũ giữ vững ý định của mình.
Cô im lặng xuống giường xỏ giày, lúc này mới phát hiện Tạ Đình Ngọc đứng ngoài phòng không nói tiếng nào.
Khuôn mặt bà nội không tức giận cũng không xấu hổ, bà ấy liếc mắt nhìn Diệp Thanh Thủy rồi chống gậy rời đi.
Diệp Thanh Thủy nhìn Tạ Đình Ngọc, chỉ liếc nhìn thoáng quam ánh mắt liền không thể dời đi.
Tạ Đình Ngọc khi còn trẻ, đúng thật rất đẹp trai.
Dáng vẻ người đàn ông vừa mới tan làm, mặc dù cả người đầy mồ hôi nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất khoan khoái nhẹ nhàng. Áo sơmi bằng sợi tổng hợp dán vào phần bụng anh, lộ ra cơ bụng 8 múi rõ ràng. Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, ánh mắt trầm mặc giống như mặc ngọc trân quý, lông mày rậm như kiếm. Anh đứng trong căn phòng cũ nát, Diệp Thanh Thủy cảm thấy dường như căn phòng phảng phất sáng hơn một chút.
Dáng dấp lớn lên tốt như này, nếu ở thời hiện đại đoán chừng cũng có rất nhiều cô gái sẵn lòng nhảy sông vì anh.
Diệp Thanh Thủy một lần nữa nhìn thấy Tạ Đình Ngọc của bốn mươi năm trước, dường như có thể lí giải được những việc làm ngu ngốc trước đây của cô. Đảo ngược thời gian, cảm xúc non nót, vụng về của thiếu nữ ngây ngô lại lần nữa mở ra.
Diệp Thanh Thủy quay đi, kiềm nén trái tim đang đập nhanh xuống.
Tạ Đình Ngọc nhíu mày, mơ hồ thở dài một hơi.
Anh đúng là rất sợ sự dây dưa của người phụ nữ nông thôn này, giống như đêm qua cô xong đến hung hăn cởi bỏ quần áo của anh. Tạ Đình Ngọc sống hai mươi năm chưa từng gặp qua phụ nữ nào to gan như vậy. Ở thành phố mấy cô nương có lớn mất tới đâu cũng chỉ dám nhìn anh thêm vài lần mà thôi.