"Thủy Nha Nhi —— Thủy Nha Nhi, tỉnh lại đi ——"
Diệp Thanh Thủy cố gắng mở mắt ra, cô phát hiện bản thân đang ngủ bên trong một căn phòng nhỏ bằng đất đơn sơ. Bà nối Diệp ở ngay bên cạnh gọi cô.
Diệp Thanh Thủy kinh ngạc trong chốc lát, đã rất lâu cô không mơ thấy bà nội, giấc mơ lần này phảng phất giống như trở về hơn bốn mươi năm trước.
Cơ thể bà nội Diệp vẫn còn khoẻ mạnh, lông mày hạ xuống, nghiêm mặt nói: "Nếu như Tiểu Tạ đối với cháu không tốt, thì nói cho bà nội!"
"Con đúng là quá cứng đầu rồi!"
Ngón tay cứng rắn của bà cụ chọt vào trán Diệp Thanh Thủy, đâm đến Diệp Thanh Thủy lớn tiếng kêu đau.
Đau đớn quá mức chân thật, tiếng bà cụ trách mắng cũng xuyên thẳng màng nhĩ, trong hốc mắt Diệp Thanh Thủy đẫm lệ, cô đột nhiên nhảy lên một cái bắt lấy bàn tay thô ráp, gầy gò của bà nội kêu lên:
"Bà nội!"
Cô liếc mắt nhìn cách bày trí có phần rách nát trong phòng, cái bàn thiếu chân bên trên còn dán một tờ giấy đỏ mỏng, cách bày trí này là khi cô vừa kết hôn không bao lâu...
Cô trở lại những năm 1970 rồi!
Năm 1976, một nhóm thanh niên trí thức mới đến Hồng Kỳ Công Xã. Trong đó kể đến thanh niên tri thức Tạ là người bắt mắt nhất, anh đầy một bụng tri thức văn hóa, đối xử mọi người lễ độ, dễ dàng bắt được trái tim Diệp Thanh Thủy.
Sau đó Diệp Thanh Thủy làm một chuyện vô cùng điên rồ, cô nhảy sông tính kế để Tạ Đình Ngọc cứu cô. Nhưng cô không ngờ tới một màn này bị một số người có tâm nhìn thấy, sau đó truyền đi xôn xao.
Ở niên đại này quan hệ nam nữ vẫn rất kiêng dè, một cô gái mới lớn cả người ướt sũng bị một người đàn ông ôm đi, danh dự xem như không còn gì. Tạ Đình Ngọc lần này không cam lòng cũng phải ngoan ngoãn cưới Diệp Thanh Thủy.
Thế cho nên sau đó Tạ Đình Ngọc trở về thành phố liền cùng cô ly hôn, Diệp Thanh Thủy vì áy náy trong lòng mà đồng ý không chút do dự, không có nửa điểm kéo dài. Chẳng qua là, anh trở về thành phố liền không có tin tức.
Người từ nhổ ngụm đàm làm nhục anh là bí thư của huyện Hồng Kỳ, thời điểm những năm 80 cả nhà đều bị bắt vào tù, ngay đêm đó ngộ độc thức ăn chết bất đắc kỳ tử trong tù.
Vô số đêm mất ngủ, Diệp Thanh Thủy mỗi lần nghĩ tới những việc này chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Trước kia cô tự cho là bản thân yêu anh vì nhân phẩm của anh, nhưng dường như cô chưa từng hiểu rõ con người anh.