Phó Cảnh Hữu ngồi thẳng lưng bên cạnh, muốn nói gì đó, Trần Quế Phân lại nói trước anh: “Yên tâm đi, hôm đó tôi đã đánh tiếng với mấy nông dân lâu năm trong đội sản xuất rồi, bảo bọn họ hỗ trợ nhìn xem một chút, ngoại trừ làm việc hơi chậm thì thanh niên trí thức Lục vẫn rất đáng tin cậy.”
“Ôi, làm tôi sợ chết mất, suýt thì tăng xông.”
Hạ Hoành Tiến vỗ ngực một cái, cũng vì gần đây thời tiết nóng lên, công việc trong đội sản xuất càng ngày càng nhiều, nhất thời ông cũng không cân nhắc đến phương diện này.
“Những người khác thì sao? Như thế nào rồi?
“Cũng ổn cả, hai chị em Đông Bắc đó rất nhanh nhẹn, trước đó tôi đã hỏi rồi, nói là lớn lên ở nông thôn, làm việc nhà nông rất thành thạo đấy.”
Nghe thấy lời này, Hạ Hoành Tiến thoáng yên tâm hơn chút: “Bà nói xem ở trên sao vậy chứ, sao cứ vứt mấy cục mụn vàng xuống đây nhỉ?”
Trần Quế Phân cười nói: “Cục mụn vàng? Nhà bình thường có thể nuôi ra cục mụn vàng như thế sao.”
Bà ấy nói chính là Lục Diểu.
Hạ Hoành Tiến than nhẹ: “Tôi cũng không trông cậy vào mấy thanh niên trí thức này đều làm được việc, có hai ba người làm được là được rồi.”
Dù sao cũng là người bên gối, Trần Quế Phân hiểu suy nghĩ của ông ấy, chỉ có điều như nghĩ đến gì đó, bà ấy còn nói: “Khi nào ông nhớ nói với mấy nông dân lâu năm trong đội một tiếng, mấy cô bé trong thành làm việc chậm một chút thì thôi, đừng đi qua đó lắm mồm lắm miệng, ngược lại làm nhụt chí tích cực làm việc của các thanh niên trí thức thì thiệt thòi không phải chính là đội sản xuất hay sao?”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Hạ Hoành Tiến gật đầu, vác cuốc đi ra cửa.
Phó Cảnh Hữu cũng đã ăn cơm xong, lúc Trần Quế Phân thu dọn bát đũa, anh ở bên cạnh phụ giúp, vừa mới đυ.ng tay vào đã bị đẩy ra.
“Cháu cũng chuẩn bị một chút mà đi, chút việc này đâu cần cháu phải làm?”
Phó Cảnh Hữu nghe lời đi vác cuốc, lúc đi ra cửa, Trần Quế Phân bỗng nhiên gọi anh lại.
“Ơ đợi chút, Cảnh Hữu à, thím chợt nhớ ra một chuyện…”
Muốn việc nhẹ nhàng, lại sát bìa rừng, thỏa mãn hai điều kiện này đúng là không nhiều, duy chỉ có vài mảnh ruộng nhưng cách đội sản xuất đều không gần.
Để một mình Lục Diểu đi chắc chắn là không thể, nhưng nếu sắp xếp người trong đội đi cùng một chỗ, bất kể già trẻ, chỉ riêng nghĩ đến khuôn mặt như hoa như nguyệt của Lục Diểu là Trần Quế Phân đã không yên tâm rồi.
Càng nghĩ Trần Quế Phân càng hướng chủ ý đến Phó Cảnh Hữu.
Qua nhiều năm như thế, Phó Cảnh Hữu cũng coi như là con nhà mình, Trần Quế Phân hiểu rõ phẩm cách của anh, cũng yên tâm hơn một chút.
Phó Cảnh Hữu có chút chần chưa, nhưng Trần Quế Phân bảo anh đi thì anh bèn đồng ý.
Buổi chiều lúc đan mũ rơm cho Lục Diểu, anh chuyển lời cho Lục Diểu.
“Thím bảo ngày mai để cô đi cùng tôi.. cô là con gái, sợ người trong thôn đồn bậy bạ, thím bảo chúng ta đi sớm một chút.”
“Ừm.”
Lục Diểu ‘ừ’ một tiếng, cầm lấy cái mũ lật qua lật lại nhìn.
Mũ được đan từ rơm, coi như không để ý đến mùi tự nhiên của nó, cũng có thể phân biệt được là mới đan, nhưng mà…
Giống như là đan rất vội vàng gấp gáp vậy, không tinh tế cũng không giống với yêu cầu trước đó của cô, đan vành mũ rộng hơn một chút.