Vội vội vàng vàng chải tóc, vừa quay đầu lại thấy Lục Diểu nhắm mắt ngủ tiếp, Cố Oánh trực tiếp hét lên: “Lục Diểu!”
Lục Diểu giật mình một cái, nhất thời cơn buồn ngủ biến mất một nửa, cô từ từ ngồi dật, tụt hứng nói: “Gấp gáp như vậy làm gì? Buổi sáng không nhận, buổi trưa chờ đội làm xong rồi nhận thì cũng giống nhau thôi mà?”
Cố Oánh cầm lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mà tối hôm qua cô soạn sẵn đặt vào trong tay cô, đẩy cô đi ra ngoài: “Như vậy không được, các cô vừa mới đến, phải để lại cho đội trưởng một ấn tượng tốt chứ..”
Nếu như ngay cả chuyện nhận lương thực mà cũng không tích cực, vậy thì người này còn có gì có thể trông cậy được?
Lục Diểu thở dài một hơi, đành phải nhẫn nhịn đi rửa mặt, xong xuôi quay về lại bởi vì chuyện chải đầu mà làm cho mình phiền muộn.
Cô không có lược, tạm thời đành mượn của Nhâm Băng Tâm để dùng,
Cô biết buộc kiểu tóc đuôi ngựa, các kiểu búi củ tỏi, búi kiểu công chúa cô cũng biết búi, nhưng tết tóc lại làm khó cô.
Lúc Nhâm Băng Tâm đang tết bím tóc, Lục Diểu còn nghiêm túc nhìn xem, lúc đó cảm giác rất đơn giản, nhưng đến phiên tự mình tết thì cái tay lại không như ý nghĩ của mình, làm sao cũng không được.
Giày vò một lúc lâu, nhóm nam thanh niên trí thức cũng không chờ được nữa mà đi trước, Lục Diểu không những không tết được tóc, mà ngay cả buộc kiểu tóc đuôi ngựa cũng lồi chỗ này lõm chỗ kia.
Lục Diểu ném lược lên giường Nhâm Băng Tâm, đạp rơi giày rồi nằm lên giường lần nữa: “Tôi không đi!”
Nhâm Băng Tâm vừa bực vừa buồn cười, vừa túm lưng quần kéo cô dậy vừa dỗ dành: “‘Đại tiểu thư’ của tôi ơi, tôi tết tóc cho cậu, tôi tết tóc cho cậu được chưa!”
Lục Diểu nhíu đôi lông mày tinh tế của mình, phồng miệng lên yêu kiều giải thích: “Không phải là tôi không biết, tôi, tôi, trước đây tôi toàn đứng trước gương tết tóc, ở đây không có gương…”
Nhâm Băng Tâm thuận miệng nói đệm: “Tôi biết, tôi hiểu. Được rồi, đi giày vào rồi đi thôi, tí nữa là tụt lại đằng sau đấy.”
Lục Diểu không thể tin được, cô với lấy bím tóc sau lưng: “Nhanh vậy luôn!”
“Chứ sao?” Nhâm Băng Tâm kéo tay cô đi ra ngoài, cô ấy rất quan tâm đến lòng tự ái của cô, nói: “Tối nay cậu về tập một chút, cậu thông minh như vậy, cho dù không có gương cũng làm được.”
“Đó là đương nhiên.”
Lục Diểu đáp lại chắc nịch, cô không thể kém hơn người khác cái gì, người khác làm được thì cô cũng nhất định làm được.
Lục Diểu thẳng lưng, nhất thời cảm thấy tràn trề nhiệt huyết.
Đi đến nhà đội trưởng nhận khẩu phần lương thực, nam nữ thanh niên trí thức đều được phân phối theo khẩu phần người trưởng thành, nam thanh niên trí thức một tháng ba mươi cân, nữ thanh niên trí thức thì hai mươi tám cân, đều là lương thực thô.
Chọn lương thực thô tươi, như vậy tỉ lệ đổi ra lương thực thô khô là 3:1.
Chọn lương thực tinh, như vậy tỉ lệ đổi ra lương thực khô là 1:3.
Lương thực thô tươi có khoai tây và khoai lang, làm lương thực khô thì có hạt ngô và hạt cao lương, còn có khoai lang sấy khô.
Lương thực tinh thì chỉ có một loại, đó chính là gạo lứt.
Nhận khẩu phần lương thực là chọn ngay ở hiện trường, cân xong lấy ngay.