Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Cố An An ngồi xổm trước quầy thịt kho, ngửi hương thịt quen thuộc rồi ôm đầu khóc. Cô nhớ cha mẹ, cô muốn về nhà, cô không muốn ở đây, một chút cũng không muốn.
Cố Tùng Tùng ngủ gật ở đầu giường lò nên không biết người chị đang nằm trên giường đột nhiên biến mất.
Mà lúc này, Cố An An cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, hương vị này quá quen thuộc, mặt đất mà cô đang ngồi cũng lạnh băng, có cảm giác chân thật.
Lẽ nào?
Siêu thị này là thật?
Nó đi đến thời đại này cùng cô?
Phải nói rằng Cố An An thật xui xẻo. Chẳng qua cô chỉ dạo siêu thị, ấy vậy mà khi cô đi đến khu đồ uống, kệ để hàng lại ngã, đập vào người cô, biến Cố An An ở thể kỷ XXI nhận được biết bao nhiêu sự cưng chiều thành cải thìa ngâm mình trong đắng cay ở thập niên 70.
Cố An An chợt đứng lên, có lẽ là chưa hạ sốt nên cả người cô choáng váng. Không có thời gian để ý đến chuyện khác, cô chạy như điên đến khu đồ uống, quả nhiên, đồ uống lăn lốc ở nơi cô ngã xuống, mà túi xách của cô cũng đang bị đồ uống đè.
Cố An An dùng sức bình sinh kéo túi xách ra.
Cố An An lấy điện thoại ra, điện thoại còn có bảy mươi lăm phần trăm pin. Cô mở nhật ký trò chuyện, cha của cô đứng đầu tiên, cô gọi đi theo bản năng nhưng điện thoại chỉ truyền đến ba tiếng tút rồi tự động ngắt.
An An chưa từ bỏ ý định, cô cắn răng gọi dãy số thứ hai, đây là của mẹ cô, nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn là không thể gọi. Cô lẩm bẩm: “Sao lại như vậy?” Cô vuốt danh bạ, gọi bất cứ số nào cũng không thu hoạch được gì.
Chiếc điện thoại này đã không thể gọi đến bất cứ dãy số nào.
Mà Cố An An đã hoàn toàn không trở về được.
Nghĩ đến đây, Cố An An rất đau lòng, nếu cô không còn nữa thì cha mẹ cô sẽ thế nào đây?
Cô cố nén chua xót, click mở album ảnh, bức ảnh đầu tiên là ảnh gia đình của ba người.
Trong ảnh chụp, Cố An An mặc đồ tốt nghiệp. Cô nhìn chằm chằm ảnh chụp, nhìn một lúc, nước mắt của cô rơi xuống như những hạt ngọc bị rơi khỏi dây.
“Cha mẹ, An An rất nhớ hai người!” Cô giơ tay, vô thức vỗ về ảnh chụp, ôm điện thoại gào khóc.
Khóc đủ rồi, An An bình tĩnh nhìn cửa kính của siêu thị, ngẩn ngơ: “Không quay về được rồi.”
Cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, cẩn thận để ở nơi dễ nhìn thấy nhất.
An An đi đến khu bán thuốc, chọn một hộp thuốc trị cảm, lấy hai viên ra uống. Cô nghĩ nghĩ rồi lại đến khu thực phẩm, ăn nửa chén cháo ngô.
Cô nhìn vào gương cổ vũ bản thân. Kết quả, không nhìn gương thì không sao, nhìn rồi mới thấy thật đáng sợ.
Cô bé vừa đen vừa gầy, tóc khô vàng là cô?
Sao có thể?
Tuy năm đó Cố An An không phải người gặp người thích, hoa gặp hoa nở thì cũng là mỹ nữ.
Thân thể này được xem là gì?
Bao than sao?
An An dám chắc hiện tại màu da của cô không khác gì màu da của người da đen.
Khi cô đang ngây người.
Liền nghe thấy tiếng hét thảm từ bên ngoài: “Chị, chị đâu rồi?”
Đứa nhỏ Cố Tùng Tùng ngủ dậy rồi sờ trán chị mình theo bản năng, nào ngờ chỗ đó trống không, cơn buồn ngủ của cậu bé biến mất không còn sót lại chút nào. Cậu bé vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng phía tây, đi tìm người lớn đến xem.
Cố An An giật mình chạy ra khỏi siêu thị, vùi đầu vào ổ chăn, ngáp một cái. Hiệu lực của thuốc vừa lúc tới, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Đến khi đứa nhỏ một tay kéo cha, một tay kéo bà nội vào phòng, nhìn thấy người đang nằm trên giường, cậu bé lập tức ngừng khóc, ngơ ngẩn: “Chị… chị đã về rồi.”
Người lớn có chút dở khóc dở cười, nghĩ đứa nhỏ này bị ảo giác.
Chu Ái Cúc nấu mấy cái rễ nhân sâm mà Hoa Tử đưa, nấu được một chén rồi cho An An uống, sau đó bà dặn dò Cố Tùng Tùng trông An An. Mùa đông, thời tiết khắc nghiệt, từng nhà bắt đầu chuẩn bị đồ tết nên khá bận.
Cố Tùng Tùng gật đầu như giã tỏi, cậu bé mở to mắt, nhìn chằm chằm chị mình đến nỗi không dám chớp mắt, cậu bé sợ giây tiếp theo cô lại biến mất.
Cố An An ngủ mơ màng, tiếng lao xao bên tai làm cô đau hết cả đầu. Cô miễn cưỡng mở mắt, liền phát hiện mẹ và em gái đang lục lọi gì đó trong phòng này, hơn nửa dáng vẻ cùng sắc mặt không thích hợp cho lắm.
Cô dịch cánh tay, hù một tiếng.
Hai người đang tìm kiếm trong phòng lập tức dừng động tác.
Vẻ mặt của Đường Lan Chi rất buồn bực, đứa con cả này, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh mà lại tỉnh vào lúc này.
Cố Uyển Uyển vẫn bình tĩnh, cô ta giơ tay vỗ cánh tay của Đường Lan Chi: “Mẹ, mẹ tiếp tục thu dọn, con đi xem chị cả.”
Nói rồi, cô ta nhét một ít phiếu lấy được vào trong túi của Đường Lan Chi, sau đó cô ta đi đến trước mặt Cố An An, cười vô tội: “Chị, chị tỉnh rồi. Có đỡ hơn chút nào không?” Tuy rằng cô ta đang nói lời quan tâm, nhưng lại không có động tác gì, một chưa rót nước cho người bệnh, hai không đỡ Cố An An dậy.
Cố An An cũng không trông cậy vào việc đước em có cũng như không này có thể nâng cô dậy. Cô tự dựa vào đầu giường, chống cánh tay ngồi dậy: “Hai người đang làm gì vậy? Dọn đồ đi đâu?” Cô không thể nào gọi một tiếng mẹ được.
Đường Lan Chi cũng không thu dọn, mà chỉ buộc chặt miệng túi rồi cầm trên tay: “Mẹ chuẩn bị dẫn em của con đến nhà bà ngoại ăn Tết.”