Củ nhân sâm của nhà Hoa Tử là do cha của ông ta đào lúc còn trẻ. Lúc ấy, ông ta ỷ vào việc mình có tài nên cũng gan dạ, đi một chuyến vào trong rừng sâu rồi đào được một cây nhân sâm trăm tuổi, củ nhân sâm hoang dã này liền thành bảo bối. Nhưng mà cũng vì Cố Vệ Cường và Hoa Tử thân nhau, khi còn nhỏ, ông ta lỡ miệng nói với Cố Vệ Cường, cho nên ông mới biết nhà Hoa Tử có bảo bối cứu mạng.
Năm đó, khi Đường Lan Chi sinh Cố Uyển Uyển bị khó sinh, cũng nhờ có nhân sâm mới sống sót được.
Nhưng nhiều năm như vậy, tuy rằng thân thể Cố Uyển Uyển không tốt, nhưng từ trước đến nay Hoa Tử đều không nói phải dùng nhân sâm bồi bổ cho Cố Uyển Uyển.
Có thể thấy được thân thể An An yếu đến cỡ nào thì Hoa Tử mới lấy phí cưới vợ ra.
Cố Vệ Cường rất biết ơn, ông sờ túi áo, lấy một gói Đại Tiền Môn ra đưa cho Hoa Tử.
Hoa Tử cầm lấy, ánh mắt tỏa sáng giống như thấy vợ mình. Ông ta cẩn thận xoa hộp thuốc rất nhiều lần, tấm tắc: “Ôi chao, đây là Đại Tiền Môn đấy! Cường Tử, lần này cậu hào phóng thật!”
Thời buổi này, giá của một gói Đại Tiền Môn đắt hơn một cân thịt nhiều. Hơn nữa, ở trong thôn này không có nơi nào bán Đại Tiền Môn, phải đến thị trấn hoặc thành phố mới có thể nhìn thấy loại thuốc lá quý hiếm như thế này.
Cố Vệ Cường chạy đường dài ở bên ngoài, cho nên ông có thể mua được. Một gói Đại Tiền Môn có giá hơn một đồng tiền, ông không nỡ hút, đặt ở bên người hoàn toàn là vì để thông đường.
Ông cười khổ tiễn Hoa Tử đi.
Lúc này Chu Ái Cúc đến phòng bếp.
Bên trong căn nhà chỉ còn lại Cố Vệ Cường và Cố Tùng Tùng, năm nay cậu bé tám tuổi. Cố Tùng Tùng ghé vào cạnh giường lò, cơ thể gầy gò, trán cao, mắt sáng, trong hốc mắt ngập nước, tiếng nói nức nở: “Cha, chị sẽ tỉnh lại chứ?”
Cố Vệ Cường sờ túi, định hút thuốc, nhưng rồi lại nghĩ đang ở trước mặt con mình nên ông nhịn. Ông giơ tay sờ trán con trai út, kiên định nói: “Ừ, An An sẽ tỉnh ngay thôi, con trông chị đi, để cha đi ra ngoài một chuyến.” Từ nhỏ đến lớn, An An đều bị thiệt thòi. Lần này cho dù có như thế nào, ông cũng sẽ giữ suất đi học ở thị trấn thay cô.
Còn con gái út, dù sao cô ta cũng nhỏ hơn cô một tuổi, ông sẽ cố gắng chở thêm nhiều chuyến hàng nữa, tranh thủ kiếm thêm học phí và phí sinh hoạt để năm sau con gái út cũng có thể đến thị trấn học.
Nói đến nói đi, vẫn là người làm cha như ông đây vô dụng.
Cố Vệ Cường có chút tự xem nhẹ mình. Ông chạy xe vận tải đường dài ở đội Vận Thâu, lương một tháng 37 đồng rưỡi, giao ba mươi đồng cho Chu Ái Cúc làm của chung. Những nguồn thu nhập từ việc khác cũng đều trợ cấp cho người nhà.
Dù sao thì toàn bộ nhà họ Cố chỉ có một mình ông làm công ăn lương, giúp đỡ các anh trong nhà là chuyện phải làm.
Nhưng mà nghĩ lại, rõ ràng là tiền ông kiếm được, đừng nói là cho An An và Uyển Uyển học cấp III, cho dù hiện tại Tùng Tùng cũng học cấp III thì ông cũng có thể cho tụi nhỏ ăn học. Nhưng mà…
Nhà họ Cố không tách ra, tiền của ông kiếm được liền giao ra ngoài. Lần này có hai đứa nhỏ có thể học cấp III ở thị trấn, đứa con nhà anh hai của ông chiếm một suất, con của ông chiếm một suất. Phải biết rằng thời buổi này, có thể cho con đi học cấp III thì phải thắt lưng buộc bụng. Hơn nữa nhà họ Cố còn có mấy đứa nhỏ đang học tiểu học, những thứ cần phải chi tiêu cũng nhiều hơn.
Kỳ thật, theo lý mà nói, điều kiện của nhà họ Cố không tồi, đứng đầu toàn bộ thôn Cố Gia. Nhưng hai năm trước, nhà họ Cố mới xây nhà gạch ngói, lắp cửa kính, giống phong cách Tây. Nhưng cái giá của việc xây theo phong cách Tây là tốn rất nhiều tiền. Chu Ái Cúc đã vét sạch sẽ của cải tích cóp nhiều năm, cho nên lúc này mới có chuyện muốn đi học thì phải giành lấy suất.
An An đang ngủ nên không biết vì cô mà Cố Vệ Cường đã đi tìm Đường Lan Chi một mình, cảnh cáo bà ta một phen để bà ta không có tâm tư đi cướp suất đi học.
Mà Vương Đại Anh, vợ của ông hai trong phòng bếp đang rửa nồi. Bà ta rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài phòng bếp, thấy không có ai, bà ta mới mở miệng: “Chị dâu cả, chị nói xem vừa rồi em bốn cầm mấy quả trứng gà?”
Triệu Quân Nhạn đang nhóm lửa, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lo đưa thân lúa mạch vào trong lò. Ngày mùa đông, dùng thân lúa mạch nhóm lửa rất được, bà ta nhàn nhạt nói: “Không biết.”
Vương Đại Anh nhíu mày, bĩu môi: “Con bé kia chỉ sốt mà thôi, lại còn mời thầy thuốc đến, lãng phí mấy quả trứng gà.”
Triệu Quân Nhạn cúi đầu, chỉ lo làm việc, cũng không để ý đến Vương Đại Anh, giống như không nghe thấy.
Phải nói rằng cái tên Triệu Quân Nhạn rất tốt, nhưng bối cảnh gia đình không tốt, tổ tiên là đại địa chủ. Năm xưa, khi bị tố cáo, người nhà của Triệu Quân Nhạn đành phải cắt đứt quan hệ với bà ta, bà ta chạy trốn từ Hà Nam đến thôn Cố Gia. Khi Triệu Quân Nhạn đói sắp chết, là Cố Vệ Quốc, con cả của nhà họ Cố dùng lương thực tiết kiệm được cứu sống Triệu Quân Nhạn.
Sau khi tỉnh lại, Triệu Quân Nhạn cũng không chê Cố Vệ Quốc là người què mà gả cho ông ta, lập gia đình ở thôn Cố Gia.
Hơn nữa, bởi vì Cố Vệ Quốc là người què nên không có ai ở trong thôn bằng lòng gả cho ông ta, trở thành người kết hôn cuối cùng của nhà họ Cố. Hiện tại con trai của ông ta và Triệu Quân Nhạn cũng mới có mười tuổi mà thôi, chỉ lớn hơn Cố Tùng Tùng hai tuổi.
An An không biết những gì xảy ra ở phòng bếp. Cô nằm trên giường không ngừng chép miệng. Cô mơ thấy mình đi đến siêu thị lớn trước đây, cô đang đứng trước quầy bán thịt kho, nước miếng không ngừng tuôn ra.
Đùi gà kho thơm thật đấy!
Cô duỗi tay sờ cái bụng xẹp lép theo bản năng, lại sờ cái túi rỗng tuếch, mím môi, tiếc là cô không có tiền.
Cô nhớ rõ mình xuyên đến thập niên 70, từ người giàu biến thành Cố An An một nghèo hai trắng.