Chu Ái Cúc tức giận trừng mắt nhìn con trai út của mình, nhưng lại không dừng động tác trên tay lại mà vẫn tiếp tục cởϊ áσ của An An ra.
Mặc dù An An đang nóng đến mơ màng, nhưng cô vẫn cảm thấy có người đang kéo quần áo của cô. Làm một cô gái tốt thuộc gia đình gia giáo ở thế kỷ XX, sao cô có thể để người khác cởi đồ của mình được?
Cô nhắm mắt lại, nắm chặt cổ áo để không cho Chu Ái Cúc cởi cổ áo.
Chu Ái Cúc thấy An An dù ngủ nhưng vẫn còn ngang bướng, bà thở dài: “Cũng không biết đứa nhỏ này giống ai.” Giống ai? Còn không phải là giống Chu Ái Cúc sao? Nếu không thì sao bà có thể thương cháu gái cả như vậy.
Thật ra trước khi Chu Ái Cúc lấy chồng, điều kiện trong nhà bà không được tốt. Trước đây cha của bà là thầy giáo trường tư thục, bà lại là chị cả, tính cách bướng bỉnh kia giống An An như đúc, lúc che chở các em cũng giống y hệt.
Nghĩ đến đây, động tác của Chu Ái Cúc cũng trở nên dịu dàng. Bà vỗ bả vai của An An: “Ngoan, nội lau mình cho cháu, nếu không thì cơ thể sẽ khó chịu.”
Có lẽ là do giọng nói tràn đầy sự quan tâm của Chu Ái Cúc, An An đang trong giấc mộng đã nhận ra, động tác nắm cổ áo trên tay cũng đã chậm rãi thả lỏng.
Sau khi Chu Ái Cúc lau mình xong, Cố Tùng Tùng đến phòng bếp đốt giường lò đến nỗi nóng hầm hập, An An chảy mồ hôi khắp người.
Khi Cố Vệ Cường dẫn Hoa Tử đến nhà họ Cố, An An đang ngủ mê mang, khuôn mặt nhỏ đỏ rực vì nóng.
Hoa Tử và Cố Vệ Cường lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng xem như nhìn mấy đứa con của Cố Vệ Cường lớn, nói chuyện cũng tự nhiên chứ không hề kiêng nể.
Ông ta duỗi tay sờ trán của An An, cơn sốt dịu đi một chút, nhưng đứa nhỏ này không những gầy thành da bọc xương mà còn quá đen, cho dù phơi tróc da cũng không đen được như vậy.
Ông ta lấy một ít vị thuốc từ trong nhà đến, phân chia, cũng không ngẩng đầu lên: “Cường Tử, cậu cũng quá thiên vị rồi. Con gái út thì trắng nõn sạch sẽ, ai nhìn cũng thích, sao con cả lại đen như than, còn gầy trơ xương nữa!”
Cố Vệ Cường bị bạn tốt nói thì đỏ mặt: “Con bé tốt tính, trong nhà có việc gì thì con bé cũng giành làm, nhường mấy đứa em.” Ông lại thường xuyên lái xe ở bên ngài, không thể chú ý đến tình hình trong nhà. Rõ ràng vợ của ông thiên vị con gái út, lại hành hạ con gái cả.
Tuy mẹ của ông thiên vị cháu gái cả, nhưng dù sao thì nhà có nhiều con cháu, đặc biệt là cháu trai, không thể quá thiên vị, nếu không mấy con dâu cùng con cái trong nhà sẽ chạnh lòng.
Con gái cả chịu thiệt thòi là do ông sai.
Hoa Tử nghe xong thì mím môi, không nói gì. Dù sao là việc của nhà người ta, ông ta hỏi câu kia thì đã xem như xen vào việc của người khác rồi.
Chu Ái Cúc ngồi ở ghế dựa bên cạnh nhíu mày: “Hoa Tử, cháu bốc thuốc tốt vào, đến khi Vệ Cường lãnh lương thì bác trả cháu.” Nếu như bốc thuốc tốt thì mấy quả trứng gà kia không đủ.
Hoa Tử híp mắt cười: “Được, nếu bác đã mở miệng thì cháu liền lấy mấy cái rễ nhỏ của củ nhân sâm hoang dã giấu trong hộp đến.” Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, ở xó xỉnh của bọn họ, nếu vào trong rừng sâu thì có thể đào được nhân sâm hoang dã. Nhưng mà trong rừng có cọp lớn, không ai dám đi vào.