Hơn mười giờ sáng, Cố Vệ Cường mời chú Quý Tài đến. Tuổi của ông ta không nhỏ, cùng tuổi với ông cụ Cố, mặt đầy nếp nhăn, nhưng trông rất hiền từ. Ông ta đội mũ dạ rách, mang giày vải, trên giày vải có một lớp cỏ tranh dày, có thể giữ ấm, bảo vệ chân vào không thấm nước.
Bằng không khi đi trên tuyết, giày vải sẽ bị ướt nhẹp.
Khi ông ta đến, Cố Vệ Cường đã dọn hết đồ vậy bên trong ra, chỉ còn lại một cái giường lò trống rỗng.
Chú Quý Tài rít một hơi thuốc lá, rồi gõ điếu cày lên tường. Ông ta lắc đầu, giọng điệu căm hận: “Là thằng khốn nào làm vậy? Đây không phải là hại người sao?” Người của thế hệ trước làm việc kiên định. Hơn nữa cả đời Quý Tài xây giường lò cho người khác, nên chỉ cần gõ một cái thì ông ta liền biết lúc trước, người xây giường lò không những ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, mà còn không xây chuẩn.
Lúc Chu Ái Cúc ra cửa, thấy Quý Tài đi vào phòng phía tây, bà liền đi theo sau. Vừa nghe Quý Tài nói vậy, bà đập tường một cái, sắc mặt tối sầm lại, giải thích: “Lúc xây nhà, nhà đang bận, mà Quý Tài anh đây lại đến nhà Vệ Tân ở thị trấn, không ở thôn. Tôi giao chuyện xây giường lò cho vợ thằng hai là Vương Đại Anh, lúc đó cô ta nói mời một thợ xây lợi hại ở thôn nhà mẹ đẻ, hơn nữa giá cả còn rẻ, cho nên tôi mới đồng ý để cô ta mời người nhà mẹ đẻ đến xây.”
Cố Vệ Tân là con trai của Cố Quý Tài, chỉ là ông ta đang phụ bếp ở tiệm cơm trong thị trấn. Khi nhà họ Cố xây nhà, Cố Quý Tài đến thị trấn, nhà họ Cố không tìm được người xây giường lò, Vương Đại Anh lại bày mưu tính kế, cho nên Chu Ái Cúc mới tin Vương Đại Anh, để bà ta mời người đến làm.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Chu Ái Cúc hơi trầm xuống: “Quý Tài, anh xem mấy cái giường đất ở đây có vấn đề gì hay không.”
Quý Tài xây giường lò cả đời, cũng thấy nhiều chuyện xấu ở mỗi nhà. Ông ta nhàn nhạt rít một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra: “Kiểm thôi. Bằng không cơ thể đều bị cháy hỏng.”
Xây giường lò cũng cần có kỹ thuật. Nếu không xây đúng, không những bốc khói mà giường còn không ấm. Nếu xây quá mức, độ ấm quá cao, dễ làm cơ thể đang yêu đang lành xảy ra chuyện.
Quý Tài kiểm tra giường lò của phòng phía tây trước, ông ta lắc đầu.
Nếu Cố Vệ Cường đã mời người tới, vậy ông ta cũng đi xem mấy phòng khac sluoon.
Thật ra không cần xem, thì Cố Vệ Cường cũng có thể đoán được ít chuyện. Cái hôm xây nhà, bọn họ tiêu hết tiền, nhưng một phần tiền này lại lọt vào túi của Vương Đại Anh. Bà ta mời một thợ xây kém cỏi, cho nên chất lượng giường lò của cả nhà đều kém.
Xem phòng phía tây xong, tiếp theo là phòng của Chu Ái Cúc và ông cụ Cố. Vấn đề như nhau, đều là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu và không đúng phương hướng.
Bà chưa bỏ cuộc, lại dẫn người đến phòng phía đông. Vương Đại Anh tỏ ra nghi ngờ, cố gắng chặn ở cửa không cho ai vào. Cố Vệ Cường xụ mặt, nắm cổ của bà ta nhấc lên, bà ta lập tức không dám hó hé nửa lời.
Quý Tài cầm điếu cày gõ lên giường lò, âm thanh truyền đến hơi rỗng, nếu không lắng nghe thì sẽ không nghe hiểu. Ông ta quay đầu lại nói với mấy người: “Như nhau, giường đất này cũng bị giảm không ít nguyên vật liệu.”
Nghe nói vậy, Vương Đại Anh ở phía sau run rẩy, đầu váng mắt hoa, mọi chuyện đã bị bại lộ rồi.
Ở nơi xó xỉnh này của bọn họ, mùa đông rất lạnh, cho nên xây giường lò là chuyện hệ trọng, cần phải tốn một số tiền lớn.
Lúc trước, gian nhà gạch nói đỏ này của nhà họ Cố là thứ độc nhất của thôn, làm không biết bao nhiêu người mơ ước.
Phải tốn số tiền lớn mới xây được. Nào ngờ, bên ngoài đẹp đẽ bao nhiêu thì bên trong lại tệ bấy nhiêu.
Vương Đại Anh ngồi phịch xuống đất: “Mẹ, con cũng bị lừa! Mẹ phải tin con!”
Bà ta có bị lừa hay không thì lòng ai cũng rõ.
Đặc biệt là Vương Đại Anh, lúc xây giường lò, Chu Ái Cúc đưa bà ta gần bốn trăm đồng. Trong nhà có tổng cộng tám cái giường lò, cho dù có dùng nguyên vật liệu tốt nhất, cộng thêm tiền công thì nhiêu đó cũng đủ rồi.