Sáng sớm Vương Đại Anh bị chồng mình đá xuống giường lò. Bà ta mơ màng ngồi trên mặt đất lạnh lẽo. Cái lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, cơn buồn ngủ nháy mắt bị quét sạch, người cũng tỉnh táo không ít. Lúc này bà ta mới nhớ ra, sau khi ra riêng, việc múc nước, nấu cơm và rửa bát đều là của bà ta, không dậy thì không được.
Bà ta vỗ mông, lúc đứng dậy thì kéo phải vết thương ở ngực. Ngực là nơi bị thương nặng nhất. Hôm qua Cố Vệ Phú đá rất mạnh.
Nửa đêm ngủ không được bà ta còn nghĩ, cũng may bà ta mạng lớn, nếu không một chân này cũng lấy mất nửa cái mạng của bà ta.
Vương Đại Anh cố đánh bay cảm xúc lung tung rối loạn trong đầu rồi thở dài. Bà ta chưa thấy lợi ích của việc ra riêng. Ngày xưa đều là con bé An An chết tiệt kia hoặc là ông cả Cố Vệ Quốc đi múc nước, nấu cơm có chị dâu cả Triệu Quân Nhạn, cùng lắm thì bà ta chỉ ngồi ở phòng bếp nhóm lửa, gọi mọi người đến ăn cơm.
Lúc này bà ta mới nhận ra, cuộc sống yên bình như trước đây hoàn toàn biến mất.
Vương Đại Anh đỡ bàn, chậm rãi đứng lên, sau đó mặc áo bông vào. Trước khi ra cửa, bà ta nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngủ như chết trên giường lò, lại thở dài rồi mở cửa lớn của phòng phía đông ra.
Nhìn một mảnh trắng phau phau ở bên ngoài, Vương Đại Anh sờ đòn gánh lạnh băng ở trên tay, bà ta càng không muốn ra ngoài. Thời tiết này chỉ thích hợp nằm trên giường đất chứ không thích hợp ra ngoài làm việc.
Khi bà ta đang ngây ra, trong phòng, Cố Vệ Phú mở mắt, hùng hùng hổ hổ: “Bà già chết tiệt, bà muốn đông chết tôi à? Còn không đi làm việc đi, bọn nhỏ sắp dậy rồi kìa!”
Vương Đại Anh chà xát hai tay vào nhau, túm chặt áo khoác rồi vội vàng ra cửa.
Mới vừa ra ngoài, bà ta liền gặp được ông cả Cố Vệ Quốc đội một cái mũ nỉ rách, đang lấy đòn gánh trên người Triệu Quân Nhạn xuống: “Nhạn Nhị, em về phòng đi, đường tuyết không dễ đi, để anh gánh nước.”
Triệu Quân Nhạn nhìn xuống lớp tuyết dày, nghĩ một chút, đúng là đường khó đi thật. Bà ta đưa đòn gánh cho Cố Vệ Quốc, xoay người lại thì thấy em dâu hai đi đến, cũng đang cầm thùng nước, bà ta hơi ngượng ngùng hỏi: “Em dâu hai, hay là em cũng để anh cả gánh nước giúp!”
Lúc này, khuôn mặt của Vương Đại Anh cực kỳ khó chịu. Bà ta vẫn luôn cảm thấy trong tất cả những người làm dâu ở nhà họ Cố, bà ta là vợ của đại đội trưởng, thân phận cao nhất, cuộc sống cũng là tốt nhất.
Nhưng hiện thực lại là.
Vương Đại Anh cảm thấy mình sống tốt nhất, hiện giờ lại phải ra ngoài gánh nước giữa trời tuyết như thế này, còn chồng mình thì vẫn đang ngủ say như chết trên giường lò.
Bà ta khinh thường cả nhà ông cả làm việc nặng nhất, có cuộc sống kém cỏi nhất. Hiện giờ ra riêng, chồng của Triệu Quân Nhạn biết thương vợ, còn chồng của bà ta thì…
Vương Đại Anh cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cười đắc ý: “Chị dâu cả à, em nói cho chị nghe, đàn ông ấy là phải làm việc lớn, đừng để bọn họ bị mấy việc nhỏ như này cản trở. Giống như Vệ Phú nhà em ấy, ngày hôm nay muốn đón con gái lớn giúp nhà bà góa Trịnh về nhà ăn tết. Bà góa Trịnh cho anh ấy năm đồng tiền cảm ơn đó.”
Thời buổi này, năm đồng tiền là một con số không nhỏ. Bà góa Trịnh là người ở thôn bên cạnh. Khi còn trẻ, bà ta xem trọng đồ tể Chương ở thôn Cố Gia, lúc ấy chuyện này gây chấn động một thời. Điều kiện của nhà mẹ đẻ của bà góa Trịnh không tồi, cho nên chướng mắt đồ tể Chương. Nhưng bà góa Trịnh lại thích, vẫn muốn gả cho đồ tể Chương, đến cả một chút lễ hỏi cũng không cần.
Gả cho đồ tể Chương nhiều năm như vậy, năm sáu mươi mấy, trong thôn không cho nuôi lợn, chỉ Nhà nước mới có quyền nuôi. Đồ tể Chương thành kẻ thất nghiệp, không còn cách nào khác, ông ta đành ra ngoài kiếm cơm.
Lại không ngờ, ông ta ra đi nhiều năm như vậy lại không hề trở về.
Bà góa Trịnh dựa vào sự tiếp tế của nhà mẹ đẻ, hơn nữa bà ta cũng mạnh mẽ, một người nuôi lớn ba đứa con gái. Không chỉ có như vậy, mỗi ngày bà ta đều giành ra chút thời gian đứng ở cửa thôn chờ chồng, tựa như hòn vọng phu.
Đều nói góa phụ trước cửa nhiều thị phu, nhưng bà góa Trịnh biết làm người, đối xử tốt với hàng xóm quê nhà. Ở trong mắt mọi người, bà góa Trịnh như trinh tiết liệt phụ ở thời cổ đại.
Cho nên, tuy Vương Đại Anh sợ những người phụ nữ khác mơ ước chồng mình, nhưng lại rất yên tâm bà góa Trịnh. Không những trong lòng người phụ nữ kia chỉ có đồ tể Chương, mà bà ta còn lớn hơn Cố Vệ Phú năm tuổi, hai người không có khả năng đến với nhau.