Nhà bên cạnh, giữa sân là nhà của Nhị phòng. Khi Cố Tùng Tùng bê chén đưa cho Triệu Quân Nhạn, cố ý lớn giọng thì cả bàn cơm nhà Vương Đại Anh nghe rõ ràng.
Cố Song vốn dĩ đang không vui giờ đây càng làm loạn hơn. Nó vẫn luôn ngồi la lối khóc lóc trên mặt đất, gào khan cả giọng: “Mẹ, con muốn ăn đùi gà!”
Cố Vệ Phú đang ngậm cục tức, ông ta tát đứa con út cưng của mình một cái: “Không ăn thì cút đi!”
Lần này dọa Cố Song, nó không dám khóc nữa.
Nhưng điều này lại khiến Vương Đại Anh đau lòng chết đi được: “Con nó muốn ăn đùi gà, thì ngày mai chúng ta làm cho thằng bé là được rồi, anh đánh con làm gì?”
Cố Thư yên lặng buông bát: “Con no rồi, con vào trong ôn bài đây.” Cố Đan ngồi bên cạnh anh ta từ trước đến nay luôn là người tàng hình, anh ta ăn sạch mì dưa chua, nói: “Sư phụ giao nhiệm vụ cho con, con đi làm hai cái ghế dựa để nhà chúng ta dùng.”
Ông nội Cố cũng không có tâm trạng ăn cơm, đặc biệt là tiếng cười nói vui vẻ ở bên phòng phía tây làm ông ta càng nghe càng thấy khó chịu.
Vốn dĩ Chu Ái Cúc đang bực bội cả buổi trưa, giờ đến nhà phía tây, nhìn một phen thì thấy nhà cửa của con trai út gọn gàng ngăn nắp. Không chỉ có như vậy, ba người cháu gái và cháu trai còn có con trai đều nghĩ cách làm bà vui vẻ.
Lý do để bà không vui là gì?
Còn không phải là bởi vì lo lắng sau khi tách ra ở riêng, bọn nhỏ sống không tốt hay sao?
Nhưng khi bà lại đây, không nói đến chuyện khác, chỉ cần nhìn bàn ăn kia, một đĩa bí đao xào thật lớn, còn có cải thảo chua cay, cơm cháy thịt khô vàng giòn, một nồi to canh gà mái già hầm củ cải, mỗi món đều đủ chất béo.
Chu Ái Cúc dám nói, bà sống cả đời, cũng nấu ăn cả đời nhưng chưa bao giờ được ăn món nào thơm như vậy.
Đặc biệt là cơm cháy thịt khô kia, cắn một miếng, cơm cháy vừa thơm vừa giòn, thịt khô vừa ngon vừa có mùi hương đặc biệt, dù sao thì chúng rất ngon.
Còn có canh gà mái, cũng không biết An An nấu như thế nào, mà canh không có chút mùi tanh, còn có mùi hương nhàn nhạt. Uống một ngụm, cả người đều thấy thoải mái.
Bà cảm thán: “An An! Khả năng nấu ăn của cháu tốt thật đấy!”
Cố Vệ Cường ăn đến no căng: “Đúng vậy ạ, con thấy tay nghề của An An còn tốt hơn đầu bếp lớn ở nhà hàng ở tỉnh lị.”
An An gạt một miếng cơm cháy, cười trộm: “Con học thím Cúc Hương đó.” Còn vì sao cô không nói học từ Đường Lan Chi? Đó là bởi vì sau khi Đường Lan Chi gả vào nhà họ Cố, số lần bà ta nấu cơm có thể đếm bằng bàn tay.
Ăn xong, tiểu đậu và Chu Ái Cúc cùng nhau rửa bát.
Một nồi cơm cháy thịt khô bị ăn sạch, thiếu điều muốn vét sạch đáy nồi.
Còn canh gà mái hầm củ cải thì còn dư lại một bát lớn. Dù sao cả một con gà, lại thêm bốn củ cải lớn, lại đổ nửa nồi nước, số lượng rất lớn.
Cố Vệ Cường nhìn một bát canh lớn, tâm tư dần lung lay.
Sau khi dọn dẹp xong, An An nằm trên giường lò ấm áp. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng sau khi tách ra ở riêng, cô thấy giường lò cũng trở nên ấm áp đôi chút.
Tiểu đậu đang quấn một cái chăn khác, ngủ ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn.
An An mở to hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà. Cô phải nghĩ cách kiếm tiền, lúc này mới ra riêng, phỏng chừng cha của cô cũng không có bao nhiêu tiền.
Mặc kệ là thời đại nào, nếu trên tay không có tiền thì lòng luôn không yên.
Còn Cố Vệ Cường, thừa dịp bọn nhỏ ngủ say, ông lấy một bát lớn canh gà trong nồi ra, che lại bằng áo bông dày rồi đi đến nhà tranh dưới chân núi.
Lúc ông đi, ba người Lang Vĩnh Linh, Phùng Hiển Quyền và Phùng Thanh Nham đang ngồi trên giường lò đánh bài lá.
Đương nhiên, Lang Vĩnh Linh là sư phụ. Phải biết rằng, từ con em của Hoàng Thành đến Bát Kỳ, người biết chơi nhất là Lang Vĩnh Linh. Từ chọi gà, đá dế, chơi chim, đánh bài lá, Lang Vĩnh Linh học từ các bạn già của mình.
Cửa ải cuối năm ở trước mặt, thôn Cố Gia mổ bốn con lợn, lợn nhỏ thì chưa bán được, ba người bọn họ cũng trở nên nhàn nhã.
Lang Vĩnh Linh bảo Cố Vệ Quốc cho mấy quyển vở là để làm bài lá, ba người cùng đánh, khá là náo nhiệt.
Khi Cố Vệ Cường đến thì đã hơn chín giờ tối, lúc này, ngoài trời giá rét, toàn bộ thôn Cố Gia đều trở nên tĩnh lặng.
Ông gõ cửa, Phùng Thanh Nham trẻ nhất ra mở cửa như thường lệ.
Ông vào nhà, lắc người, một lúc lâu mới cảm thấy ấm áp: “Bên ngoài lạnh cóng.”
Lang Vĩnh Linh giật mũi, ngẩng đầu nhìn Cố Vệ Cường: “Tiểu Cố, ông mang đồ ngon gì đến đấy?”
Cố Vệ Cường ngẩn ra một chút, ông lấy bát lớn canh gà ra, cảm thán nói: “Mũi của ông cũng linh thật! Tôi còn chưa lấy ra mà ông đã ngửi được rồi!”