Cố Vệ Cường thấy mẹ mình không cần thật, vậy ông cũng không đùn qua đẩy lại nữa, mà là cất tiền vào túi: “Mẹ, mẹ có trách con không? Bởi vì con đã chia rẽ cả nhà, còn không cho Cố Thư học cấp III.”
Chu Ái Cúc cất cao giọng: “Sao mẹ lại trách con được? Từ trước đến nay đều là do con ngốc Vương Đại Anh kia làm cái nhà này tan tác, là cả nhà thằng hai không biết tốt xấu. Ở trong mắt của mẹ, Vệ Cường con là người có khả năng nhất, một người chống nửa bầu trời. Còn Cố Thư, mẹ cẩn thận suy tính một chút, nếu như nó biết tiết kiệm, thì thằng hai có thể lo được cho nó hết cấp III.” Bà cụ hiểu lý lẽ, làm lòng của Cố Vệ Cường cũng dễ chịu chút.
Hai người lại nói chuyện riêng, sau đó liền vào nhà.
Lúc này mọi người đã dọn nhà xong xuôi, rào tre dựng lên tạm thời cũng cao hơn nửa người, xem như phòng phía tây tách biệt hoàn toàn với nhà họ Cố.
Đây mới là căn nhà nhỏ chân chính của Tứ phòng, ăn gì cũng không cần lo lắng do dự, mua quần áo cho con gái cũng không bị nói, muốn mua sách cho con trai cũng không bị người chọc cột sống, nói là thiên vị.
Thật ra, khi Cố Vệ Cường đứng trước sân của phòng phía tây, nhìn vào bên trong, lòng ông thoải mái cực kỳ.
Người hỗ trợ chuyển nhà đi hết rồi, chỉ còn lại con gái và con trai của ông.
Thấy Cố Vệ Cường tiến vào, đôi mắt của Cố An An sáng lên, cô chỉ vào một đống đồ ở góc tường: “Cha, đây là chú Hoa Tử, còn có các chú các thím hàng xóm cho chúng ta. Nói là để tối chúng ta có thể ăn cơm nóng. Con bảo bọn họ lấy đi, thì bọn họ chạy nhanh như bay ấy.”
Cố Vệ Cường cũng thấy được, đống đồ vật cao nửa người ở góc tường, có hai quả bí đỏ, nửa miếng bí đao, còn có bảy tám củ cải trắng, ba cây cải thảo mới được thu hoạch trên nền tuyết, còn dính vụn tuyết.
Hai ba cân gạo trắng, một dúm muối, hai cây đậu đũa khô, còn có hai miếng thịt khô, nhưng mỡ chiếm đa số. Thời buổi này, chưa có ai thích ăn thịt nạc, đều thích ăn thịt mỡ, vừa có thể lọc dầu vừa đỡ đói.
Lúc nhìn thấy những nguyên liệu nấu ăn này, Cố Vệ Quốc thân là đàn ông cũng đỏ mắt.
Ông nói: “An An, Tùng Tùng lại đây! Các con nói cho cha nghe xem đây là đồ của ai, đây là ân tình, chúng ta phải nhớ rõ để trả lại.” Có đôi khi, những người ngoài còn tốt hơn người thân nhiều.
Cố An An gật đầu, bẻ đầu ngón tay tính tính: “Bí đỏ là thím Quế Phương cho; bí đao là dì ba cho; cải thảo và củ cải là Bán Hạ đào; gạo trắng, đậu đũa khô, thịt khô là nội thừa dịp không có ai chú ý lấy từ tường sân sau đưa cho con. Đúng rồi, nội còn đưa con năm mươi đồng, con không lấy.”
Nói đến đây, An An nghiêm túc: “Cha, bọn họ đều là người tốt.” Bao gồm bà nội của cô.
“Đúng rồi. Đợi cha đi ra ngoài một chuyến.” Nói xong, Cố Vệ Cường liền đi ra ngoài.
An An và Tùng nhìn nhau. Tuy trước đây An An chưa từng nấu cơm, nhưng nguyên thân biết.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn, cô liền thấy ngứa ngáy tay chân. Cô tự giác cầm lên, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Đây là bữa cơm đầu tiên sau khi phân gia của bọn họ, chắc chắn phải ăn thật ngon, làm Vương Đại Anh tức chết! Còn phải gọi nội qua ăn chung, không thể để nội ăn một mình được.
Chỉ mới ở chung mấy ngày mà An An đã quen thuộc với hoàn cảnh này rồi. Nội, cha và chú Hoa Tử, đây đều là những người tốt nhất.
Cô bảo Tùng Tùng đi nhóm lửa. Thừa dịp cậu bé không nhìn thấy, An An đổi thịt khô và gạo thành nguyên liệu bên trong siêu thị của cô. Tuy gạo của nội khá tốt, những lại kém xa gạo thơm của siêu thị.
Còn có miếng thịt khô to bằng hai bàn tay, tuy không tồi nhưng quá cứng, lại có hơn phân nửa đều là thịt mỡ, An An nhìn đã không muốn ăn. Cô trực tiếp lấy một miếng thịt khô nạc mỡ đan xen.
Còn những nguyên liệu khác, cô không dám lấy ra, bởi vì sợ bị phát hiện.
An An học nấu ăn từ thím Cúc Hương và bác cả, tám tuổi liền bắt đầu vào bếp, nấu ăn rất thuận buồm xuôi gió.