Triệu Quế Phương đau đầu không chịu được, nhưng lại không có biện pháp gì. Làm gì có nhà ai lúc nào cũng ăn thịt giống nhà họ Cố vậy chứ.
Mà bây giờ, thần tài đi rồi, để xem sau này Vương Đại Anh có còn dám lên mặt không.
Cố Song nghe lời Triệu Quế Phương nói xong, lại càng khóc thảm hơn.
Tiếng khóc xé trời.
Nhưng Cố Đan bên cạnh lại còn an ủi hai câu: "Song, đừng khóc nữa, sau này anh trai kiếm tiền mua cho em." Còn Cố Thư, anh ta đã sớm thần hồn phách lạc, động tĩnh bên này anh ta vẫn chưa kịp tiếp thu.
Anh ta chỉ biết một chuyện: Chú Tư mặc kệ anh ta rồi.
Tiền học thêm sáu tháng cuối năm hơn tám mươi đồng nữa.
Anh ta còn nợ bạn cùng lớp ba mươi bảy đồng. Lúc trước lại còn khoác lác trước mặt bạn gái là sang năm sẽ mua một chiếc xe đạp phượng hoàng, chở cô ta đi bờ sông hóng gió, bây giờ xe đạp cũng không có nữa rồi.
Cái gì cũng không còn nữa.
Cố Thư đỏ mắt xông ra ngoài.
Cố Hoa Tử thấy thế thì lắc đầu: "Thằng cháu đích tôn nhà họ Cố đúng là sói đột lốt cừu, thói vờ vịt được nuông chiều thành quen rồi." Nói xong thì hát một bài, bước từng bước dài, ôm theo một đống đồ rồi hí hửng về nhà.
Về phần chuyện tình phía sau, có Cố Vệ Cường ở đó thì chắc chắn sẽ không chịu thiệt. Phải biết rằng thằng nhóc này mà cứng đầu lên thì chính ông ta còn phải sợ cơ mà.
Trong nhà của Cố Hoa Tử, Cố An An ăn no uống tốt lúc này đang làm tổ trên kháng của Cố Bán Hạ, nhâm nhi bánh bí đỏ, khen: "Thím Cúc Hương nấu ăn ngon thật đấy, bánh bí đỏ này mà cũng có thể làm thơm như thế." So với đống hoa quả khô ở siêu thị còn ngon hơn.
Cố Bán Hạ không thèm ngẩng đầu lên, chỉ vơ một nắm to rồi nhét hét vào miệng, tiếng rắc rắc giòn giòn vang lên. Cô nàng đắc ý: "Còn phải nói? Nếu không sao có thể nuôi chị đây lên bảy mươi lăm cân được." Vóc dáng của Cố Bán Hạ giống Cố Hoa Tử, cao một mét sáu tám, cân nặng bảy lăm cân.
Đầu năm nay, có thể béo đến mức này cũng không dễ.
Mà tình cảm giữa Cố Hoa Tử và Cúc Hương cũng rất tốt.
Hai người chỉ sinh một đứa con gái là Bán Hạ, trên không có mẹ chồng hành hạ, chỉ có cha chồng một lòng say đắm trong dược liệu, vốn mặc kệ mọi chuyện. Cuộc sống của Cố Hoa Tử tốt đến nỗi người ta ghen tị.
Lại có thêm một ngón nghề bốc thuốc kiếm cơm, chỉ khám bệnh trong thôn thôi cũng đủ cho người một nhà chi tiêu, cộng thêm anh em tốt thường xuyên giúp đỡ. Có thể nói, cuộc sống của Hoa Tử tốt hơn Cố Vệ Cường không biết bao nhiêu lần.
Lúc Cố Hoa Tử về đến nhà thì phát hiện ba đứa bé đều đang ngồi trên kháng ăn bánh bí đỏ, cực kỳ nhàn nhã.
Ông ta đem thịt vừa mang về đặt lên kháng, mời mọc: "An An, Tùng Tùng, đến xem xem cha hai đứa mang cho hai đứa thứ tốt gì này." Về phần Cố Vệ Cường ở đâu, ông ta vô thức tránh đi không nhắc. Bây giờ trong đầu óc của Cố Hoa Tử, tất cả chỉ còn lại đồ ăn thôi.
Trong phòng rất ấm áp, giường kháng được đốt nóng hầm hập. An An nằm trên kháng một lúc, thoải mái đến độ xương cốt mềm nhũn cả ra, không muốn nhúc nhích chút nào nên bèn sai: "Tùng Tùng, nhìn xem là cái gì?"
Không đợi cô nói xong, Cố Tùng Tùng đã thích thú ồ lên rồi bò khỏi kháng, đến gần mở giấy gói ra rồi lớn tiếng kêu: "Chị, tất cả đều là thịt! Còn có bánh nữa." Cố Tùng Tùng cầm một miếng bánh lên, nhét vào miệng chị gái mình.
Cố An An há miệng theo bản năng, sau khi cắn xong mới phản ứng lại: "Em cho chị ăn gì đấy?"
Cố Tùng Tùng liếʍ ngón tay: "Ăn bánh ngon ngon."
Hành động này của hai chị em chọc cho Cố Hoa Tử cười không ngừng. Ông ta mở gói bánh ra, đặt lên bàn: "Các con ăn bánh trước đi, còn thịt này để chú bảo thím các con hâm nóng lên, đảm bảo thơm không chịu được." Trước khi đi còn tiện tay bốc một miếng bánh, cầm trong tay, rõ ràng là định mang ra cho vợ mình nếm thử.
Lúc ra đến cửa, Cố Hoa Tử mới phản ứng lại có một chuyện mà ông ta quên chưa nói: "An An à, cha của con về nhà rồi, đang bàn chuyện ở riêng đấy. Đợi chia nhà xong, cậu ấy cũng sẽ đến đây."
Nửa miếng bánh bị kẹt ở cổ họng khiến Cố An An ho lên sù sù, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: "Hả? Ở riêng ạ?"