Nhìn thấy ông nội Cố đi ra, Cố Vệ Phú thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở riêng hoặc trả tiền, cái nào ông ta cũng không muốn. Mọi người có ở chung thì chú Tư mới trợ cấp cho trong nhà.
Mà ông cụ lại yêu thương ông ta nhất, luôn mong chờ cháu đích tôn của nhà họ Cố - Cố Thư có thể thi đỗ đại học, làm rạng rỡ tổ tông, cho nên nhất định ông cụ sẽ không đồng ý ở riêng.
Đế giày cứng rắn đập vào ót của Cố Vệ Cường, khiến cho lòng ông càng thêm lạnh lẽo.
Ông yên lặng nhặt chiếc giày lên, hốc mắt đỏ ửng: "Cha, vì một nhà của anh hai mà cha lại có thể bất công đến mức này ư? Ngay cả sống chết của chúng con cha cũng không thèm để ý? An An và Tùng Tùng không phải cháu trai và cháu gái của cha à?"
Bị đâm trúng vào chỗ đau, mặt mũi ông nội Cố biến sắc, nhưng rất nhanh ông ta đã làm ra vẻ tự nhiên: "Thằng Tư, cái nhà này người cha yêu thương nhất là ai con còn không biết à? Nếu không sao cha có thể để con học hết cấp hai, đi đến đội vận chuyển làm việc?"
"Con chỉ biết nhà này ngài thiên vị anh Hai nhất, còn ba anh em bọn con chỉ suốt ngày làm trâu làm ngựa cho anh Hai thôi. Về phần ngài nói để con học hết cấp hai, nhưng tiền học phí lại do con đi cùng chú Sơn lên núi kiếm về. Công việc ở đội vận chuyển, cũng là con cực khổ lắm mới xin vào được, ngài giúp con được cái gì?" Chú Sơn là cha của Cố Hoa Tử, năm đó ông cụ thường vào núi sâu hái thuốc, thấy Cố Vệ Cường đáng thương nên mới dẫn ông theo.
Ông cụ bị con út nói đến không thốt nên lời, đành định giả bộ ngất xỉu.
Cố Vệ Cường vừa xem ông cụ diễn vừa nói với Cố Hoa Tử: "Hoa Tử, cậu chăm sóc cha tôi một chút, đừng để ông cụ ngất đi."
"Hôm nay cái nhà này không muốn chia cũng phải chia. Nếu ngài ngất đi rồi, sẽ không thể tranh thủ cho anh Hai nhiều lợi ích hơn đâu, vậy đến lúc đó ngài đừng trách chúng con."
Vốn ông nội Cố phải cần có người đỡ mới đứng vững, nghe Cố Vệ Cường nói vậy thì lại tràn đầy sức sống ngay. Không được! Nếu thật sự ở riêng rồi, ông nhất định phải chấn giữ, không thể để cho thằng Hai bị thiệt.
Trong lòng ông cụ Cố, thằng Hai là đứa con ông ta coi trọng nhất, cũng là đứa con giống ông ta nhất. Chỉ cần nhìn hành động một tay ông ta lo liệu dàn xếp chức đại đội trưởng cho thằng Hai là biết.
Cố Vệ Phú biết nhất định hôm nay cái nhà này phải chia chắc rồi, lòng ông ta đau như bị kim châm, đạp một cướp vào ngực Vương Đại Anh: "Đồ đàn bà thối nhà cô, nếu không phải tại cô, anh em chúng tôi sao có thể sinh hiềm khích? Còn không mau xin lỗi chú Tư đi."
Vương Đại Anh cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nếu cái nhà này chia ra, ai cung cấp cho con cả đi học bây giờ?
Mà bà ta còn có thể thanh nhàn như hiện tại không?
Trong nhà còn có nhiều đồ ăn như vậy ư?
Nghĩ đến đây, bà ta bèn bò đến dùng một tay ôm lấy chân của Cố Vệ Cường, tay còn lại thì không ngừng tát vào mặt mình. Nhìn cái lực đạo kia, không đến hai cái tát mặt đã lõm thành đầu heo: "Chú Tư à, là đầu chị bị ngấm mỡ heo, không nên đối xử tệ hại với An An và Tùng Tùng. Chú cho chị một cơ hội đi, nhất định chị sẽ coi chúng nó như con ruột mà yêu thương."
Vẻ mặt Cố Vệ Cường lạnh lùng phun ra hai chữ: "Chậm rồi!"
Chu Ái Cúc dẫn con dâu cả về đến cửa thôn, phát hiện cả thôn đều im ắng thì quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì thế nhỉ?"
Triệu Quân Nhạn lắc đầu không biết.
Hai người tăng nhanh bước chân, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng kêu cha gọi mẹ của Vương Đại Anh, bà ta đang cầu xin Cố Vệ Cường tha thứ. Trong lòng Chu Ái Cúc lộp bộp, hàng xóm mấy chục năm đứng bên cạnh thấy thế thì giải thích rõ ràng cho bà nghe.
Bà đẩy đám người ra, nhìn rõ ràng vẻ mặt của từng người trong nhà: ông cụ cố chấp, thằng Hai không muốn, thằng Út thì kiên quyết, Vương Đại Anh hối hận và cháu đích tôn trốn tránh.
Cuối cùng, bà thở dài một tiếng, nhà này đã đến lúc phải chia rồi, mấy anh em đã sinh ra khoảng cách.
Cơ thể Chu Ái Cúc run lên, bà nhắm chặt mắt, cắn răng nói: "Chia, chia ngay bây giờ."
Ông nội Cố nhìn đàn bà nhà mình với ánh mắt không thể tin nổi: "Bà già kia, tôi không đồng ý."
Từ trước đến nay, Chu Ái Cúc chưa bao giờ nói câu thô tục lần đầu tiên phải chửi bậy: "Ông đồng ý hay không thì có cái rắm tác dụng ấy. Ông hỏi thử xem, ngoại trừ thằng Hai ra có đứa nào mà không muốn ở riêng? Mấy đứa con trong nhà, có đứa nào không nể mặt mũi của ông nên mới cung cấp cho một nhà thằng Hai. Nhưng nhà thằng Hai lại không biết tốt xấu, vậy thì chia ra đi, mỗi người đều có cuộc sống riêng."