Mặt mũi cũng đã xé rách rồi, Cố Vệ Cường cũng không kiêng nể gì lột sạch lớp che chắn cuối cùng: "Cố Thư, một tháng ở thị trấn mày tiêu hết mười tám đồng, bây giờ mày nói thật đi, mười tám đồng đó thật sự dùng hết cho việc học bù ư?" Người xung quanh nghe thế thì kinh ngạc, phải biết rằng ở nông thôn này, một sức lao động nhiều nhất chỉ kiếm được bảy tám đồng một tháng, đây cũng là thu nhập trong hàng top rồi.
Không ngờ rằng, cháu trai lớn của nhà họ Cố thế nhưng lại tiêu nhiều tiền như thế. Đi học cái gì chứ, đây nào có phải đọc sách đâu, là đọc vàng thì có.
Mặt mũi Cố Thư lúc trắng lúc xanh, không thể thừa nhận được, chết cũng không được thừa nhận: "Chú Tư, cháu không có."
Cố Vệ Cường nhìn chằm chằm vào mắt Cố Thư, trong lòng ông thật ra cực kỳ xem thường trình độ không biết xấu hổ của cháu trai lớn. Sau một lúc lâu, ông quay sang nhìn Vương Đại Anh vẫn nằm trên mặt đất, cực kỳ có khí phách nói: "Đứa con lớn nhất của chi thứ hai - Cố Thư, không tính tiểu học, chỉ tính từ cấp hai trở lên vẫn luôn học ở thị trấn. Sinh hoạt phí cấp hai một tháng mười đồng, tính cả học phí lẫn tiền sách bút, một năm ít nhất hai trăm đồng, tôi cung cấp cho nó ba năm."
"Từ sau khi lên cấp ba, sinh hoạt phí tăng lên, hơn nữa phí học thêm, học phí, sách vở bút mực, hay tiền mời bạn học ăn cơm linh tinh gì đó, một năm rưỡi nó ở thị trấn, tôi tiêu tốn cho nó hơn bảy trăm đồng. Lại nói, chưa tính đến quỹ chung trong nhà, lúc nhà chúng ta thay ngói cả năm gian nhà, cũng là tôi bỏ ra nhiều tiền nhất. Vương Đại Anh, chị nói cho tôi nghe, tôi bỏ ra cho các người nhiều tiền như thế, vậy mà con trai con gái tôi ngay cả một bát cơm nóng cũng không được ăn? Các vị chú bác ở đây đến phân xử xem, số tiền tôi bỏ ra bấy lâu nay, rốt cuộc là đáng hay là không đáng?"
"Không đáng, một chút cũng không đáng."
"Cháu ngoại trai à, nếu cháu đưa một nghìn đồng cho bác, bác đảm bảo cho An An và Tùng Tùng mỗi bữa đều có thịt ăn cũng không có vấn đề gì." Người nói là một ông cụ trong tộc, là họ hàng khác chi, cũng được xem như trưởng bối của Cố Vệ Cường.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thư, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ, trên chân là dày da trâu mới nhất, tóc vuốt keo, nhìn kỹ chút nữa, nếu nói anh ta là người thành phố chắc chắn cũng có người tin. Một thân quần áo này, sao có thể là người nông thôn được.
Ánh mắt của mọi người xung quanh như muốn lột da rút gân Cố Thư, anh ta chỉ tiếc không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
Trong lúc nhất thời, anh ta có chút oán hận mẹ mình, nếu không phải tại mẹ anh ta làm sai, thì sao chú Tư có thể vạch trần khuyết điểm của anh ta, sao anh ta lại phải chịu đựng ánh mắt săm soi của nhiều người như thế.
Cố Vệ Cường lại không có ý định dễ dàng bỏ qua cho Vương Đại Anh và cháu trai như thế: "Chị dâu tốt, cháu trai ngoan của tôi, tiền này, các người tính khi nào thì trả cho tôi?"
Vương Đại Anh vốn đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết, nghe thấy vậy thì kinh hãi, bà ta không biết con cả đi thị trấn học lại tốn nhiều tiền như thế. Lúc này nghe thấy em chồng nhà mình đòi tiền, bà ta vội gào khóc om sòm: "Tốt lắm, tiêu tiền cho người trong nhà, bây giờ lại còn đòi về. Chưa từng thấy qua loại em chồng keo kiệt như thế này bao giờ."
"Đúng. Sao lại không đòi cho được, từ lúc chị không cho con trai con gái của tôi ăn cơm, sổ sách này chúng ta nhất định phải tính rõ ràng."
Cố Vệ Phú vẫn luôn trầm mặc hít sâu một hơi, ông ta không thể tin được: "Chú Tư, được rồi đừng náo loạn nữa, chúng ta là anh em ruột trong nhà, tính toán rõ ràng như thế làm gì?"
Đây là anh Hai tốt của ông, đang đánh chủ ý ba phải đấy à?
Cố Vệ Cường ngẩng đầu lên nhìn trời, giọng điệu kiên quyết: "Nếu không trả tiền, vậy ở riêng đi." Tám chữ này không khác gì sét đánh ngang tai, khiến ông nội Cố vốn chen lấn trong đám người vội vàng xông ra, tháo giày vải ra ném lên đầu của Cố Vệ Cường: "Cái thằng con bất hiếu nhà mày, có giỏi thì đánh chết tao đi rồi ở riêng. Ông đây vẫn còn sống đấy, thế mà mày lại đòi ở riêng?"