Chương 19: Bữa cơm 3

Cô cười khanh khách: "Ông nội, ông cũng ăn nhiều một chút, tuy phần bụng cá này vừa vào miệng đã tan ra nhưng cũng rất thơm." Đây cũng là lời nói thật lòng, răng ông nội Cố đã sớm lung lay, không thể ăn được những thức ăn cứng, loại thức ăn mềm mềm như bụng cá này là thích hợp với ông cụ nhất.

Ông nội Cố vốn bị lời nói của Vương Đại Anh khơi lên vài phần tức giận, nay cũng tan đi một chút, sắc mặt tốt lên vài phần.

Về phần Vương Đại Anh...

Từ đầu tới cuối, An An đều không thèm để ý tới dáng vẻ tự cho là đúng của bà ta.

Quả nhiên, Vương Đại Anh bị ngó lơ đang định nháo một trận lớn, thì Chu Ái Cúc đã đặt đũa lên bàn: "Nếu còn tiếp tục bày trò nữa thì ra ngoài đi." Bà cụ tức giận cũng không phải chuyện đùa, tiền bạc trong nhà đều do bà cụ quản lý, nếu khiến bà lạnh lòng, lấy sự thiên vị của bà thì không biết sẽ tuồn bao nhiêu tiền ra để chu cấp cho Tứ phòng nữa.

Nhưng Vương Đại Anh lại quên mất, tiền trong tay bà cụ, cơ bản đều do lão tứ Cố Vệ Cường và lão tam Cố Vệ Dân cung cấp.

Trong bốn anh em nhà họ Cố, lão đại hàng năm làm nông, trong tay không được mấy đồng tiền. Tuy rằng lão nhị là đội trường, nhưng Cố Thư đang học cấp ba trên thị trấn, còn là học sinh lưu ban nên phải mời thầy giáo dạy thêm; hai đứa bé còn lại, một đứa làm học đồ trên thị trấn, một đứa nữa cũng đến trường. Số tiền mà lão nhị Cố Vệ Phú kiếm được còn không đủ cho một mình Cố Thư chi tiêu, chứ đừng nói là hai đứa nhỏ phía dưới.

Cố Thư có thể học cấp ba ở thị trấn, hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của chú bác anh ta.

Đây là còn chưa ở riêng, mọi người vẫn còn sống chúng với nhau. Nếu một ngày nào đó chia nhà ra, làm sao còn có ngày tốt thế này?

Vốn Vương Đại Anh còn muốn than thở hai câu, lại bị Cố Vệ Phú ngồi cạnh đá cho một cái, mắng: "Đàn bà thối kia, cô còn càm ràm nữa cẩn thận tôi đánh cô."

Cố Thư cúi đầu, giống như không nhìn thấy gì cả. Anh ta hoàn toàn quên mất rằng, ngày thường người Vương Đại Anh quan tâm chăm sóc nhất là anh ta và Cố Song.

Cũng may Cố Song còn bé, nó vẫn biết che chở cho Vương Đại Anh: "Cha, con muốn ăn cá, ăn miếng cá lớn nhất."

Cố Vệ Phú yêu đứa con này nhất, thông minh giống ông ta, lại còn biết khóc lóc. Ông ta gắp một miếng cá lớn bỏ vào bát Cố Song: "Ăn đi."

Nước mũi Cố Song sắp chảy vào bát, lại bị nó hít một cái thu về.

Cái âm thanh kia... khiến cho Cố An An nhất thời không còn hứng thú ăn uống gì nữa.

Cảm giác chảy nước miếng khi nhìn thấy dưa chua vừa rồi cũng mất tăm.

Tuy rằng An An không muốn ăn, nhưng những người khác thì có. Lúc ăn cơm, mọi người giống như cướp đoạt vậy, người này còn nhai nuốt nhanh hơn người kia, đũa người này gắp còn chuẩn hơn người kia.

Nhất là Vương Đại Anh, cái dáng vẻ bảo vệ thức ăn của bà ta khiến Cố An An nhìn mà nghẹn họng.

Bà ta là một người làm mẹ rồi, vậy mà vẫn còn giành ăn với đứa bé?

Nhưng mà, mọi người đều nhìn thấy nhưng cũng không trách.

Cố An An chia miếng cá mà Chu Ái Cúc gắp cho cô thành hai phần, một phần gắp vào bát của Cố Tùng Tùng, một phần chia cho Cố Bình An.

Nói đúng ra thì số cá trên bàn này là do Cố Vệ Quốc không sợ lạnh đến bờ sông bắt về, để cho phụ nữ trong nhà và An An bồi bổ thân thể. Thế nhưng con của ông ta - Cố Bình An lại nhìn chằm chằm chậu cá nuốt nước miếng ừng ực, nhưng không dám động đũa, mà Cố Vệ Quốc và Triệu Quân Nhạn lại cảm thấy mình là người lớn nên cũng không cần giành ăn với đứa nhỏ, chỉ uống một bát canh cá. Lúc lão thái thái chia cá, mỗi người đều được một miếng, nhưng Cố Bình An là cậu bé hơn mười tuổi, đang là thời điểm dáng vóc phát triển, có thể ăn rất nhiều. Miếng cá được chia kia chẳng đủ cho cậu nhét kẽ răng, làm sao mà đủ.

Cho nên nói, chỉ khổ cho Cố Bình An thôi.