Ông đặt tất cả tâm tư của mình vào đội vận chuyển.
Nhưng mà ông đã quên rằng lòng dạ phụ nữ là thứ khó đoán nhất.
Đường Lan Chi đã quen với cái nhìn ái mộ của những người đàn ông trẻ trong làng đối với bà, bất ngờ gặp một cái đầu gỗ không phản ứng với bà, tự nhiên khiến cho bà chú ý.
Chưa kể, sau khi Đường Lan Chi cân nhắc kỹ lưỡng, việc trở về thành phố là điều vô vọng, nếu muốn tại thôn này có cuộc sống tốt, mà không cần phải xuống ruộng làm công việc đồng áng nặng nhọc, thì kết hôn với Cố Vệ Cường là lựa chọn tốt nhất.
Cha của Cố Vệ Cường là trưởng thôn, mà anh trai thứ hai của Cố Vệ Cường là đội trưởng hiện tại, đến lượt Cố Vệ Cường bộ dáng của ông thật đoan chính, vóc dáng cao lớn, hơn nữa, ông cũng không giống những thanh niên trong làng khác, hiện tại trước mắt ông đang làm việc trong đội vận chuyển, rất có tương lai.
Đường Lan Chi liền nổi lên tâm tư gả cho Cố Vệ Cường.
Thanh niên như Cố Vệ Cường làm sao là đối thủ của Đường Lan Chi, hai người thường xuyên qua lại tự nhiên bị dáng vẻ ôn nhu động lòng người của Đường Lan Chi thu phục, sau khi hai người kết hôn, trải qua một cuộc sống ngọt ngào, gia đình tạm ổn định.
Nhưng theo thời gian, tật xấu của con người sẽ xuất hiện, Đường Lan Chi là con người ham hư vinh, sống ích kỉ bất công, Cố Vệ Cường tuy rằng biết nhưng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao thì người phụ nữ này cũng sinh cho ông ba đứa con.
Về tình về lý, ông đều nên nhường bà.
Vì thế Cố Vệ Cường ở bên ngoài càng ra sức làm việc, càng muốn kiếm nhiều tiền, để thỏa mãn vợ của mình.
Cố Vệ Cường công bố với bên ngoài là, một tháng tiền lương của ông là ba mươi bảy khối rưỡi, nhưng ông ấy chạy đường dài có thể kiếm thêm được một khoản. Số tiền làm thêm hàng tháng còn nhiều hơn tiền lương của ông, ông có thể nhận được bảy tám mươi khối, không bao gồm đưa cho Chu Ái Cúc, còn dư bao nhiêu, ông đều đưa cho vợ của mình Đường Lan Chi.
Nhưng Đường Lan Chi là con gái thành phố, chi tiêu đặc biệt nhiều, hơn nữa trong nhà còn có Cố Uyển Uyển, cơ thể luôn không khỏe, ăn, mặc, ở, đi lại đều có thể so được với con gái trong thành phố, Cố Vệ Cường kiếm được bao nhiêu tiền, cơ bản đều ở trên hai người mẹ con Đường Lan Chi cùng Cố Uyển Uyển.
Lần này người đi học trung học trên thị trấn, số tiền để đi đến trường trên thị trấn là một chuyện, mặt khác, quả thật phải xem thành tích, tiền trong tay Đường Lan Chi cũng đủ để Cố Uyển Uyển đi học trung học trên thị trấn.
Nhưng bà không thể làm như vậy vì gia đình họ còn chưa ly hôn, bốn nhà là một thể, mỗi nhà chỉ được một người lên thị trấn đi học.
Nếu là, bốn nhà bọn họ có hai con gái đi học trên thị trấn, Đường Lan Chi dám nói, nhất định sẽ bị chị em dâu chửi chết.
Cho nên có số tiền này trên tay, cũng không dám lấy ra dùng.
Cố Vệ Cường dẫn con trai và con gái đi về, trên đường tình cờ gặp hai người mặt rỗ trở về cùng Chu Ái Cúc còn có hai chị dâu.
Chu Ái Cúc từ trước đến nay vẫn luôn yêu thương Cố An An, liếc mắt một cái chú ý đến Cố An An quần áo lấm lem, đầu tóc bù xù.
Bà lập tức bước nhanh chân, kéo cánh tay Cố An An, thân thiết hỏi: “Con làm sao vậy, ai bắt nạt con?”
Cố An An nhìn bà cụ trước mặt, nước mắt vốn đã ngừng lại rơi xuống nhưng cô xem xét thấy nhiều người như vậy, lại bận tâm đến mặt mũi cha mình, ngượng ngùng nói, vợ của bố chạy mất, không cần bọn họ nữa.
Chẳng qua là miệng mếu máo, rốt cuộc vẫn là không mở miệng được.
Cố Tùng Tùng ở trong ngực Cố Vệ Cường, cậu không bận tâm nhiều như vậy, thấy chị gái khóc, cậu cũng khóc theo, vừa gào thét vừa nói:“Con... Mẹ của con không cần chúng con nữa.”
Sắc mặt Chu Ái Cúc thay đổi, bà nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ.
Cố Vệ Cường cười khổ: “Me, Lan Chi trở về thành phố.”
“Ai cấp cho cô ta giấy xác nhận?”, cụ nhà nói đúng, từ lâu bà đã sớm biết, cô con dâu này, dã tâm lớn, không giữ lại được, cho nên mới đặc biệt dặn dò con trai thứ hai, rằng ông hai không được cấp giấy xác nhận cho cô con dâu này.