Cố Vệ Cường hít một hơi, sắc mặt có chút khó coi. Ông khoát tay áo: “Đi thôi, nếu như đi rồi, đừng bao giờ trở lại nữa.” Nói xong, ông nhìn về phía Cố Uyển Uyển: “Uyển Uyển, con thật sự muốn đi theo mẹ con, rời khỏi gia đình này?”
Cố Uyển Uyển cắn môi gật gật đầu, không chút do dự: “Mẹ ở nơi nào, con ở nơi đấy.”
Cố Vệ Cường khoát mạnh tay áo, kéo Cố An An đi trở về, dứt khoát không ngoảnh lại.
Để lại Đường Lan Chi kinh ngạc đứng trong đống tuyết, không biết bà đang suy nghĩ cái gì.
Cố Vệ Cường vừa đi chưa được mấy bước, thì cậu con trai nhỏ chạy vội về phía trước mặt ông, đó là Cố Tùng Tùng tám tuổi, cậu nhìn thấy Đường Lan Chi đang đứng ở cổng với một túi lớn túi nhỏ, lúc này cậu liều lĩnh ôm đùi Đường Lan Chi, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng đi....” Cố Tùng Tùng tám tuổi hiểu rõ là Đường Lan Chi không công bằng, nhưng suy cho cùng đó vẫn là mẹ cậu.
Giống như tất cả đứa trẻ khác, cậu cũng khao khát tình thương của mẹ.
Đường Lan Chi cúi đầu nhìn Cố Tùng Tùng đang khóc không ra hơi, ngồi xổm người xuống, từng ngón tay mở tay Cố Tùng Tùng ra, nước mắt trong hốc mắt bà ánh lên, giọng điệu kiên quyết: “Tùng Tùng, thực xin lỗi con...” Bà đưa con gái đi học trên tỉnh chẳng qua là cùng lúc, bà sẽ lại đi, là do bà quá ích kỉ, bà không muốn sống ở quê, sống một cuộc sống khó khăn vất vả qua ngày.
Bà đã hỏi thăm không ít tin tức về những thanh niên đi học về, những thanh niên trí thức ấy, cuộc sống bây giờ cũng không quá tệ.
Nếu có thể lựa chọn, ai lại nguyện ý ở lại bên trong núi này.
Cố Tùng Tùng ngồi ở bên trong đống tuyết gào khóc, mắt thấy bóng dáng của Đường Lan Chi ngày càng xa.
Cố Vệ Cường đứng bên cạnh nhìn, trái tim như tan nát.
Ông đem Cố Tùng Tùng từ trong đống tuyết bế lên, an ủi: “Không khóc nữa, cha tìm cho con người mẹ kế xinh đẹp hơn.”
Cố An An nghe được câu này, thiếu chút nữa ngã vào đống tuyết, có người cha nào lại an ủi con như vậy?
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, hiền lành, chất phác, cô cầm trên tay một xấp tiền lớn cùng tiền giấy, nhét vào trong ngực Cố Tùng Tùng, giọng điệu hùng hồn: “Đi!, chị mang em đi mua kẹo, cho em ngày nào cũng ăn kẹo và thịt.” Quả nhiên có đường, có thịt là mọi việc đều thuận lợi, đậu đỏ nghe là được ăn thịt, ăn đường, tiếng khóc cũng ngừng.
Cậu sững sờ: “Mua kẹo, ăn thịt.”
Cố An An nhìn Cố Vệ Cường với đôi mắt sáng ngời, một bộ dáng muốn khen ngợi: “Cha, con đem tiền của mẹ cùng tiền giấy, lừa hơn một nửa ở đây.”
Vốn dĩ là vợ đi mất, đây là chuyện buồn, miễn cưỡng được con gái lớn đùa cho như vậy cũng không quá khó chịu.
Cố Vệ Cường một tay ôm con trai, một tay nắm tay con gái lớn, hô lên: “Không hổ là con gái của Cố Vệ Cường”, có lẽ ở trong lòng Cố Vệ Cường, Đường Lan Chi sớm muộn gì cũng rời khỏi gia đình này, việc này đã dự liệu từ trước, thật ra cũng không quá khổ sở như vậy.
Thành thật ra mà nói, Cố Vệ Cường cùng Đường lan Chi năm đó đến với nhau, là do bị Đường Lan Chi tính kế, Đường Lan Chi là người làm văn hóa đến từ thành phố lớn, dáng dấp thật tốt, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt to tròn long lanh nước, một mái tóc đen mượt, thời điểm Đường Lan Chi vừa mới đến, quả thực là làm kinh diễm cả thôn.
Các chàng trai trong thôn đều đến trước mặt Đường Lan Chi nịnh bợ, duy chỉ có Cố Vệ Cường là ngoại lệ, thời điểm đấy, ông vừa học được lái xe, chỉ một lòng một dạ tập trung tinh thần, để được ở lại đội vận chuyển, làm sao còn có sức nghĩ đến chuyện yêu đương.
Bởi vì cùng đội vận chuyển có liên quan, Cố Vệ Cường là người duy nhất trong thôn thường xuyên ra ngoài, nhiều thanh niên trí thức đều nhờ Cố Vệ Cường giúp đỡ mang đồ lên thành phố.
Đường Lan Chi cũng không ngoại lệ, theo lý thuyết thì Cố Vệ Cường và Đường lan Chi tiếp xúc gần gũi như vậy, ông nên đối với cô gái trắng nõn, mềm mại này động tâm, nhưng ông không thế.
Cố Vệ Cường lúc mười tám mười chín tuổi ở trên phương diện tình cảm không có nhiều hiểu biết, ông làm việc siêng năng, chăm chỉ, bởi vì so với những người ở thành phố, ông là một người nông dân không có nền tảng, muốn tiến vào đội vận chuyển quả thật là chuyện khó.