Chương 7

Để giữ gìn thể diện, Tường Chương đi bơi trong một hồ chứa nước để thể hiện tài năng của mình và cuối cùng bị chết đuối, trong khi Tưởng Du lại là người sống nội tâm và luôn giữ mọi thứ trong lòng, kìm nén mọi thứ không muốn chia sẻ với ai, lâu dần không chịu được nữa, hậu quả là đánh trọng thương kẻ đã hại chết Tưởng Chương, cuối cùng bị bắt vào tù.

Sở Âm Âm đương nhiên sẽ không để những chuyện này xảy ra nữa, cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi đến thành phố, bất kỳ khi nào có thời gian cô sẽ đưa hai đứa nhỏ đi mua một vài bộ quần áo đẹp, người ta hay nói “người đẹp vì lụa”, con cô sẽ có quần áo đẹp cùng ăn chút đồ ăn ngon, chúng nhất định sẽ lớn khỏe mạnh khi trở về.

Sở Âm Âm tin rằng con của cô sẽ không thua kém bất kỳ ai!

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phương án tạm thời, chứ chưa giải quyết được hoàn toàn vấn đề, cách tốt nhất là cô nên chuyển hộ khẩu cho con.

Sau khi Tưởng Huy trở thành nhân viên chính thức của nhà máy, liền có được hộ khẩu ở thành phố, nhưng chỉ có mình Tưởng Huy, còn Sở Âm Âm và hai đứa nhỏ vẫn còn hộ khẩu ở nông thôn.

Sở Âm Âm muốn chuyển hộ khẩu cho mình cũng không hẳn là chuyện vô lý, trên thực tế, trong sách cũng đã xảy ra chuyện như vậy rồi.

Không lâu sau khi họ đến nhà máy thép, Tưởng Huy thi đậu kỹ sư.

Theo quy định của nhà máy, nếu ai thi đậu kỹ sư là có thể chuyển hộ khẩu, nhưng Tưởng Huy đã có hộ khẩu ở thành phố rồi, những tưởng sẽ bỏ qua, không ngờ Tưởng Huy lại chuyển hộ khẩu cho Văn Tâm Khiết!

Tại sao?

Là vì vợ cũ của Tưởng Hoa là người thành phố, Văn Tâm Khiết lại là người nông thông, cũng chính vì vậy mà mẹ vợ cũ của Tưởng Hoa thường xuyên chế nhạo Văn Tâm Khiết.

Văn Tâm Khiết cực kỳ khó chịu và buồn phiên, liền đứng trong một góc sân và khóc, nhân lúc Tưởng Huy tan làm trở về, hỏi ra mới biết chuyện, lập tức đem chuyển hộ khẩu cho Văn Tâm Khiết, giúp cô ta chính thức là người thành phố.

Sau khi Sở Âm Âm biết chuyện thì vô cùng tức giận, tìm gặp Tưởng Huy nói chuyện phải trái, lúc này, Văn Tâm Khiết đi tới, nhẹ nhàng nói Sở Âm Âm rằng không nên trách cứ Tưỏng Huy, tất cả là tại cô ta không tốt, tuy rằng cô ta lấy hộ khẩu, nhưng cũng sẽ đưa tiền cho Sở Âm Âm coi như là cô ta mua lại.

Văn Tâm Khiết thực sự trả tiền cho Sở Âm Âm, lúc này cô cũng không muốn làm to chuyện nữa, nhưng không lâu sau, cô liền hối hận.

Bởi đó là hộ khẩu Bắc Kinh!

Chỉ cần với một ngàn tệ, Văn Tâm Khiết đã có thể đuổi cô đi!

Văn Tâm Khiết nhờ có hộ khẩu tại Bắc Kinh mà được hưởng sung sướиɠ, khiến cho Sở Âm Âm hối tiếc cả đời.

Nghĩ đến tình tiết này Sở Âm Âm càng tức giận, tại sao trong cuốn sách kia, ngoài nữ chính Văn Tâm Khiết ra thì những người còn lại đều là kẻ ngốc vậy?

Cô không quan tâm Tưởng Huy có bị Văn Tâm Khiết mê hoặc hay không, dù thế nào đi nữa cô nhất định phải giành lại hộ khẩu, trước tiên cô sẽ đưa hộ khẩu cho một trong hai đứa con của mình, sau đó cô sẽ tìm cách kiếm thêm tiền để có thể mua được một ngôi nhà nhỏ ở thành phố rồi đăng ký hộ khẩu cho mình và đứa con trai còn lại.

Về lựa chọn ai trước ai sau, Sở Âm Âm quyết định để cho hai con bốc thăm.