Chương 4

Hơn nữa ở nhà hai đứa nhỏ lại không nghe lời cô, khiến Sở Âm Âm ngày càng phiền lòng, cách đây không lâu cô đã viết thư cho Tưởng Huy, đề nghị ly hôn.

Tưởng Huy không trả lời lại, nhân dịp Tưởng Hoa về tái hôn bèn nhờ em trai đưa vợ và con mình vào thành phố.

Sở Âm Âm không khỏi nghĩ thầm, nói không chừng có khi thay đổi môi trường sống mới thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn, bởi vậy cô liền đồng ý.

Nhưng hiện tại nghĩ đến cảnh tên khốn Tưởng Huy lấy Văn Tâm Khiết ra so sánh với mình, trong lòng cô thật sự khó chịu không thôi.

Dù sao bây giờ tên sở khanh này không quan trọng nữa, điều Sở Âm Âm muốn giải quyết là chuyện bọn trẻ.

Khi nghĩ đến cái kết của cuốn sách, lòng cô lại đau đớn day dứt, nhưng cũng cảm ơn vì bi kịch chưa xảy ra, hai đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi, chúng mới vào tiểu học, xem như mấy năm nữa thảm kịch mới đến.

Mặc dù trong sách, hai đứa trẻ cũng thường xuyên so sánh cô với Văn Tâm Khiết, chúng cảm thấy cô không đủ dịu dàng, không đủ kiên nhẫn với chúng.

Nhưng dù sao đi nữa chúng cũng là những đứa con mà cô mang nặng đẻ đau và chăm sóc bao lâu nay, dù thế nào cũng phải thay đổi tính tính bọn trẻ để trách xảy ra bi kịch như trong sách.

Chờ sau khi tính cách cô thay đổi, nếu hai đứa trẻ vẫn không nghe lời cô thì nên để chúng đi theo cha của chúng.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Sở Âm Âm cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, từ từ mở mắt ra.

Vừa quay đầu lại, liền thấy Tưởng Chương đang nhìn cô với ánh mắt quan tâm: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”



Tưởng Chương chính là người con trai út của cô sẽ bị chết đuối như trong sách, Sở Âm Âm sinh ra một cặp song sinh, hiện tại chúng vẫn còn nhỏ, may sao suy nghĩ của chúng chưa bị Đặng Phượng đầu độc trong thời gian dài, mặc dù trong lòng chúng bất mãn với cô và Tưởng Huy nhưng không phải là quá căm ghét.

Hơn nữa Tưởng Chương thấy mẹ đột ngột ngủ say cũng có phần lo lắng.

Sở Âm Âm sờ đầu Tưởng Chương, “Mẹ không sao đâu.”

Trên tàu tiếng ồn ào không dứt, hiện tại hoàn cảnh ở trên xe lửa không tốt lắm, bởi vì mang nhiều hành lý nên dù bọn họ đã mua vé ngồi cho thoải mái mà vẫn phải chật vật.

Nhưng dù trong hoàn cảnh như vậy, Sở Âm Âm vẫn toát lên vẻ đẹp khiến Văn Tâm Khiết bên cạnh cảm thấy có chút khó chịu.

Nhất là khi phát hiện Tưởng Hoa đang lén nhìn về phía Sở Âm Âm với vẻ mặt ngạc nhiên, Văn Tâm Khiết càng trở nên tức giận, nhân lúc Sở Âm Âm không để ý, cô ta liền trừng mắt nhìn cô.

Cứ chờ đấy, nhất định cô ta sẽ lấy lại nhan sắc mỹ miều này của Sở Âm Âm!

Thấy Tưởng Hoa thường xuyên để ý Sở Âm Âm, Văn Tâm Khiết cảm thấy trong lòng bất an, bèn nũng nịu nói: “Anh à, em muốn uống nước, anh lấy giúp em chút nước ấm được không?”

Tưởng Hoa nhìn khung cảnh trên tàu chen chúc rất chật chội kỳ thật chẳng muốn đi, nhưng dù sao cô ta cũng là cô dâu mới mà hắn cưới về, đối phương không chỉ là thiếu nữ mới lớn mà còn là học sinh cấp ba, những điều này cũng khiến cho Tưởng Hoa có phần yêu mến cô ta. Cuối cùng hắn đắn đo một hồi liền đồng ý.

Thực ra ban đầu, nhà họ Tưởng muốn tìm cho Tưởng Hoa một cô gái ở thành phố để tái hôn, vì dù sao vợ cũ của anh ta là người thành phố, lại có quan hệ rộng nên mới giúp anh ta trở thành nhân viên của một nhà máy thép. Nếu tìm được một người vợ mà gia đình có điều kiện, chẳng phải có thể giúp đỡ anh ta nhiều hơn sao?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin