Chương 29

"Trước kia tôi cũng từng phạm sai lầm tương tự, nhưng chỉ cần có thể nhớ kỹ bài học này, vết thương lần này sẽ không uổng phí. Hơn nữa cậu đã kịp thời phát hiện binh lính Lam Phương mai phục, vì Hồng phương các cậu hóa giải một lần nguy cơ, tôi cho rằng biểu hiện của cậu đã rất xuất sắc."

Tần Sùng Vũ tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau khi vào bộ đội chẳng những là một người có trình độ văn hóa cao nhất, các loại thành tích huấn luyện cho tới bây giờ đều dẫn đầu, không giống như hình tượng mọt sách yếu đuối trong lòng mọi người, vai không thể gánh vác không thể nhắc tới. Năng lực kép tập trung vào người anh, làm cho binh lính dưới tay ngoại trừ bội phục thì sẽ là bội phục, thậm chí rất nhiều binh sĩ lén lút coi anh là tấm gương cố gắng, không ngừng cổ vũ chính mình.

Cho nên nhận được sự an ủi và tán thưởng này của Tần Sùng Vũ, Nhạc Đại Quốc bởi vì gãy xương bắp chân mà đau đến trên khuôn mặt có chút tái nhợt, lại xuất hiện hai tia đỏ ửng.

“Doanh trưởng yên tâm đi, tôi sẽ dưỡng thương thật tốt, mau chóng trở lại huấn luyện, tranh thủ trong trận đấu diễn tập liên hợp lần này, giúp doanh đội chúng ta giành được thắng lợi!" Nhạc Đại Quốc kích động định nhảy xuống giường, làm thủ lễ với Tần Sùng Vũ.

Đại đội trưởng của cậu ta thấy thế vội vàng đè bả vai cậu ta lại: "Nằm xuống nằm xuống, bây giờ cậu cũng không thể lộn xộn!”

Trong lúc nói chuyện có mấy bác sĩ đi vào, bác sĩ dẫn đầu quen biết Tần Sùng Vũ, liền dặn dò tình hình thân thể của Nhạc Đại Quốc một chút, để cậu ta không cần lo lắng.

Sau khi tán gẫu một hồi, Tần Sùng Vũ thấy sắc trời không còn sớm, liền bảo mọi người rời đi, để Nhạc Đại Quốc nghỉ ngơi thật tốt.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Tần Sùng Vũ bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm mình. Anh quay đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua, phát hiện nhìn mình là một nữ bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng nhưng cũng không quá để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Tần Sùng Vũ mặc một thân quân phục màu xanh biếc, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, thân cao một mét tám sáu, vai rộng thẳng tắp, dáng người cường tráng cao ngất, hơn nữa trên người anh có loại khí chất thanh chính đạm mạc, ở trong hành lang giữa một đám sĩ quan phơi nắng ngăm đen, cả người có vẻ rất bắt mắt. Y tá đi ngang qua đều không nhịn được lặng lẽ quay đầu lại nhìn anh, nhưng nhìn quân hàm trên vai anh cao nhất, một đám sĩ quan đều vây quanh anh nên cũng không dám quá mức ồn ào, chỉ nhỏ giọng ghé tai, một đám đỏ mặt, cũng không biết nói cái gì.

Tầm mắt Úc San San cũng không kìm được đuổi theo Tần Sùng Vũ không buông. Cô ta ôm hồ sơ bệnh án trước ngực, không biết từ khi nào hô hấp trở nên dồn dập, trái tim cũng đập thình thịch kịch liệt.

Úc San San không phải chưa từng thấy qua người đàn ông đẹp trai. Bản thân cô ta cũng rất tốt, được không ít người đàn ông theo đuổi nên cô ta cũng không thiếu đàn ông thích. Bởi vì cô ta đặt tâm tư ở học y, thật sự không có sức lực làm chuyện khác.

Cô ta từng nghĩ tới, nếu thật sự muốn kết hôn, cô ta nhất định phải tìm cho mình một người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị. Những người đàn ông trước đó từng đuổi theo cô ta, về phương diện năng lực đều quá bình thường, đối với cô ta mà nói không đáng nhắc tới. Thích cô ta, đối với cô ta tốt có ích lợi gì, loại đấy chỉ có nữ sinh nhỏ mới tin. Cô ta vĩnh viễn là một người được người theo đuổi ngưỡng mộ

Mà giờ phút này, Úc San San vô cùng xác định, người đàn ông của cô ta phải như người trước mắt này.

Vừa rồi lúc người đàn ông nhìn về phía cô ta, chỉ là cực kỳ lạnh lùng liếc mắt một cái, hai chân cô ta liền nhịn không được bắt đầu nhũn ra.

Cô ta chưa bao giờ có được cảm giác rung động mãnh liệt như vậy.

Đột nhiên cô ta nhìn thấy người đàn ông dường như gặp một người quen, vì vậy anh dừng lại và yêu cầu các sĩ quan khác rời đi trước, sau đó anh rẽ vào một phòng bệnh.

Úc San San hầu như không có bất kỳ do dự nào, liền sải bước đi tới cuối hành lang. Cô ta chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, bằng không cô ta không có khả năng đi tới hôm nay.

Đợi ở cầu thang một lúc, người đàn ông từ phòng bệnh đi ra, đi thẳng về phía này.

Nhưng mà đối phương cũng không nhìn cô ta, lướt qua. Úc San San cắn môi, mỉm cười gọi anh lại.

"Xin chào, tôi là bác sĩ điều trị của Nhạc Đại Quốc, vừa rồi nhìn thấy anh tới thăm anh ấy, tôi muốn dặn dò một chút..."

"Bên cạnh cậu ấy có người chăm sóc đặc biệt phụ trách, cô có thể đi nói với người chăm sóc." Tần Sùng Vũ cắt ngang lời cô ta, biểu tình trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, giọng nói cũng lạnh lùng.

Úc San San dừng lại, miễn cưỡng khống chế không để cho mình lộ ra thần sắc khẩn trương: "Thật ngại quá, tôi chỉ muốn anh yên tâm, trước mắt anh ấy không có vấn đề gì lớn.”

Tần Sùng Vũ gật đầu: "Vất vả rồi."

Anh nói xong xoay người rời đi, bóng lưng lạnh lùng như vậy. Úc San San nhìn chằm chằm phương hướng cầu thang một hồi lâu vẫn không thể hồi tinh lại.