Cây phượng vĩ ngoài cửa sổ đung đưa xào xạc trong gió lạnh và tuyết rơi.
Nhan Chiêu Nhược mơ màng mở mắt, thấy cả phòng tối đen nên nhất thời không rõ giờ là thời điểm nào. Lúc này người đàn ông ở phía bên kia giường lớn xoay người xuống giường, bật đèn bàn ở đầu giường lên.
Nhan Chiêu Nhược sợ ánh đèn chói mắt, híp mắt lại thành một khe hở, quay đầu nhìn qua.
Nam nhân đĩnh bạt* cao ngất, để trần nửa người trên, trên tấm lưng rộng lớn còn có mấy vết móng tay cào lưu lại khiến cho người đàn ông vốn có khí thế nghiêm túc lạnh lùng này bỗng nhiên tăng thêm vài phần dã tính.
*Thẳng đứng, cao chót vót. Như: “đĩnh bạt đích tùng thụ” 挺拔的松樹.
Nhìn người đàn ông đứng ở nơi đó cởϊ qυầи ngủ, thay quần huấn luyện tỉ mỉ, Nhan Chiêu Nhược chớp mắt, không biết tại sao luôn cảm thấy chỗ nào không thích hợp, chờ người đàn ông thay quần áo xong xoay người lại, tầm mắt của cô dừng trên khuôn mặt trẻ tuổi chuyên chính cấm dục của người này, con ngươi bỗng nhiên mở to.
Tần Sùng Vũ ngẩng đầu phát hiện cô nằm trong chăn, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, dùng đôi mắt ướt kinh ngạc nhìn mình, động tác chậm lại: "Ngủ lại đi, còn sớm.”
Nói xong tắt đèn bàn, đóng cửa xuống lầu.
Nhan Chiêu Nhắm mắt lại, cảm thấy mình nhất định là đang nằm mơ. Cô và Tần Sùng Vũ kết hôn hơn hai mươi năm, trên mặt và trên người đối phương có gì thay đổi, cô rõ ràng nhất. Tần Sùng Vũ hơn bốn mươi tuổi đã trải qua mưa gió, sau khi xuất ngũ từ người bị thương trở thành thương nhân trị giá trăm tỷ, khí chất sớm trở nên nội liễm thâm trầm, mà Tần Sùng Vũ vừa rồi mặc dù vẫn thanh lãnh như xưa, nhưng một thân tràn đầy sức sống, che giấu cũng không che giấu được.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Nhan Chiêu Nhược cố gắng nằm trong chốc lát, thấy thế nào cũng không ngủ được, đành phải bật đèn đầu giường lên, quan sát bài trí phòng ngủ. Vừa nhìn cô càng thêm kinh ngạc, bởi thời điểm này là vào hai mươi năm trước, lúc Tần Sùng Vũ làm lính trên hải đảo, còn cô theo quân.
Nhan Chiêu Nhược cuống quít nhảy xuống giường, cầm lấy gương soi, phát hiện khuôn mặt mình trong gương cũng biến trở lại bộ dáng trẻ trung hai mươi năm trước trắng nõn mềm mại, đêm qua cô và Tần Sùng Vũ có thể đã làm chuyện đó, cho nên sắc mặt cũng cực tốt, một đôi mắt mang theo kiều mị của người phụ nữ đã có chồng, cả người giống như đóa hoa vừa trải qua mưa gió gợn sóng động lòng người.
Đi đến bên cửa sổ, cô kéo rèm cửa ra, nhìn những người ăn mặc cũ kỹ, khí chất mộc mạc trên đường phố, tất cả càng chứng minh cho suy đoán của cô.
Cô... Được sống lại?
-
Cổ họng Nhan Chiêu Nhược khô khan, có lẽ ông trời nhìn cô bị đè nén đến cực điểm nên muốn cho cô ấy một cơ hội để cô ấy làm lại lần nữa phải không?
Kiếp trước, năm cô mười ba tuổi, cha mẹ cô bởi vì vấn đề thân phận mà bị đuổi xuống chuồng bò. Trước khi phân cấp, cha lo lắng cho cô nên đã giao phó cô cho bạn tốt của mình, cũng chính là cha của Tần Sùng Vũ. Không bao lâu sau khi bị hạ xuống, cha mẹ cô liền nhiễm bệnh rồi lần lượt qua đời. Anh trai cô không thể chịu đựng được cú sốc khi biết tin nên đã tự tử vào một đêm khuya.
Chưa đầy một năm, ba người thân nhất đều rời xa cô, tính cách của Nhan Chiêu Nhược càng thêm mẫn cảm hướng nội.
Cô ở nhà họ Tần được năm năm thì cha của Tần Sùng Vũ bệnh nặng. Trước lúc lâm chung, ông yêu cầu Tần Sùng Vũ cưới cô làm vợ, chăm sóc cô thật tốt, nếu không ông xuống dưới rồi cũng không có mặt mũi gặp cha cô. Lúc ấy Tần Sùng Vũ im lặng một lát rồi đồng ý.
Vì thế chưa tới hai mươi tuổi, Nhan Chiêu Nhược gả cho Tần Sùng Vũ. Khi đó Tần Sùng Vũ làm lính trên hải đảo, cấp bậc không đủ cao nên người nhà không thể đi theo quân. Vậy nên kết hôn được mấy ngày, Tần Sùng Vũ phải trở về đơn vị, hai người mỗi người một nơi, mãi cho đến ba năm sau, Tần Sùng Vũ thăng chức, cô mới theo cùng.
Mà đi theo quân cùng cô còn có một người khác là em gái nuôi của Tần Sùng Vũ, Bàng Thúy.
Bàng Thúy là con gái được cha Tần nhận nuôi từ chiến hữu. Trước mười lăm tuổi vẫn ở nông thôn sống cùng ông bà nội, sau đó mới đưa đến nhà họ Tần. Ba năm sau, Nhan Chiêu Nhược cũng đến ở cùng, ở chung một phòng với Bàng Thúy nhưng quan hệ hai người vẫn cực kỳ lạnh nhạt.
Bàng Thúy lớn hơn cô năm tuổi nhưng tính cách thô lỗ phóng khoáng, tùy tiện, còn cô thích yên tĩnh, thích đọc sách viết chữ, lại vừa mới gặp phải cú sốc lớn như vậy nên ngay từ đầu ông Tần quan tâm cô hơn. Bàng Thúy ghen ghét khó chịu, cảm thấy cô cướp đi mọi thứ của cô ta nên chưa bao giờ muốn nói thêm với cô nói một câu. Nhan Chiêu Nhược thử vài lần không được, cũng không nhiệt tình trong khi người ta thờ ơ nữa. Cứ thế, hai người cứ thế giằng co mấy năm.
Sau đó cô gả cho Tần Sùng Vũ, Bàng Thúy càng coi cô như kẻ thù, động một chút liền kháy khịa, nói phân cấp của cô quá kém, thật sự không nên đồng ý gả cho Tần Sùng Vũ, liên lụy tiền đồ tốt đẹp của anh cô ta.
Sau đó hai người theo quân đi hải đảo. Cuối cùng Nhan Chiêu Nhược cũng mang thai, nhưng chưa được ba tháng đã không hiểu tại sao lại bị sảy. Bác sĩ nói cô sảy thai khiến tổn thương thân thể nên sẽ rất khó mang thai lại. Quả nhiên, trong hai mươi năm sau cô không mang thai được lần nào nữa.