Chương 50

Phó sư trưởng tức giận đến mức hai hàng lông mày thô to trên mặt muốn bay ra ngoài, dạy dỗ xong một trận rồi xua tay: "Trở về bình tĩnh một thời gian rồi lại tới tìm chú. Mau đi ra ngoài đi, chú còn có việc phải bận!”

Nhan Chiêu Nhược ngồi yên không nhúc nhích: "Phó sư trưởng, cháu rất bình tĩnh. Chú cứ phê chuẩn đi, cháu và Tần doanh trưởng đã thương lượng xong, chú cần gì phải như vậy chứ?”

Cô không muốn náo loạn cục diện thành khó coi như vậy, cũng không muốn bị Phó sư trưởng dùng ánh mắt thất vọng đến cực điểm nhìn chăm chú nhưng để cho cô nói ra những chuyện Bàng Thúy đã làm với cô thì ông ấy có thể hiểu sao. Trong mắt thế hệ trước, người nhà không đánh đầu chảy máu đều là chuyện nhỏ, bởi vì chuyện nhỏ mà dẫn đến ly hôn càng là không thể hiểu được. Thậm chí ông ấy còn có thể thất vọng cho rằng cô máu lạnh vô tình, không thể bao dung một đứa con liệt sĩ vô văn hóa, cho rằng cô đã từng làm trụ cột quốc gia lại ấu trĩ tùy hứng như vậy.

Cô nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo, cảm thấy gần như mình bị những phẫn nộ cùng bất đắc dĩ này bao phủ đến nghẹt thở.

Quả nhiên, cô nghe được Phó sư trưởng hừ lạnh nói: "Tôi không phê, nếu cậu ấy đánh vợ mình thì chắc chắn tôi sẽ không nói hai lời phê ngay lập tức, nhưng cậu ấy là người như vậy sao? Chờ đã, Tần Sùng Vũ, thực sự cậu không đánh cô ấy chứ?”

Cô hít sâu một hơi: "Phó sư trưởng, thực ra..."

Tần Sùng Vũ vẫn im lặng không lên tiếng lúc này lại mở miệng nói: "Tôi và Chiêu Nhược là do cha mẹ sắp xếp hôn nhân, vốn không có tình cảm nam nữ. Thực ra chúng tôi vẫn là lấy quan hệ anh em ở chung, bây giờ cấp trên cứ mãi không buông, cô ấy mới hơn hai mươi tuổi liền quyết định thi đại học, cho dù thi không đậu cũng muốn ở bên ngoài dốc sức một phen tìm sự nghiệp mới. Vậy nên chúng tôi cảm thấy không thể kéo dài thêm nữa, sư trưởng, ngài phê chuẩn báo cáo của chúng tôi đi.”

Phó sư trưởng nghi ngờ, cách gương hoa cũ đánh giá hai người bọn họ: "Anh em? Ý cậu là, mấy năm nay cậu không có... Trách không được kết hôn vài năm, ngay cả một đứa con Chiêu Nhược cũng chưa sinh, tôi còn tưởng rằng thân thể cậu có vấn đề gì.”

Nhan Chiêu Nhược nghẹn một hơi, nghiêng mặt nhìn về phía nơi khác.



Tần Sùng Vũ im lặng vài giây, mặt không đổi nói: "Đúng, chúng tôi không có quan hệ vợ chồng thật. Tôi vẫn đối đãi Chiêu Nhược như em gái, Chiêu Nhược còn nói chờ sau khi ly hôn, muốn phiền sư trưởng cùng phu nhân giúp tôi tìm vợ.”

Phó sư trưởng đau đớn lắc đầu, một người đàn ông trẻ tuổi khí thịnh lại không biết giữ lấy một người vợ như hoa như ngọc như vậy, người ta muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn văn hóa có văn hóa, lại muốn ly hôn tìm người khác. Ông thật sự có thể tìm được cô gái tốt hơn Nhan Chiêu Nhược sao, ông không hiểu rốt cuộc Tần Sùng Vũ nghĩ như thế nào.

"Thật sự hai người! Cũng được, nếu là như thế, vậy tôi cũng không thể cưỡng cầu cái gì nhưng sau khi ly hôn xong, hai người cũng nên nhanh chóng tìm thêm một người, tuổi tác không đợi người, điều này tôi rất có thể cảm nhận được!”

Phó sư trưởng lẩm bẩm lấy ra báo cáo ly hôn của bọn họ, đóng con dấu lên trên.

Rời khỏi văn phòng, họ mang theo báo cáo lại đi đến tòa án. Hai người không có tranh chấp tài sản, không cần hòa giải nữa, vì thế chưa đến mười phút đã lấy được hai giấy ly hôn mới ra lò.

Sau khi đi ra ngoài, Nhan Chiêu Nhược nhận lấy giấy ly hôn của mình từ trong tay anh, thở dài một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Tần Sùng Vũ không nhìn, nhét thẳng vào trong túi, sắc mặt thản nhiên trầm giọng hỏi: "Lần này em vui rồi chứ?”

Trước kia Nhan Chiêu Nhược vẫn duy trì hình tượng thục nữ, cười không lộ răng, lần này lại vui vẻ không nhịn được nhếch khóe môi, mắt hạnh cong cong, khuôn mặt mảnh khảnh như sứ trắng dưới bầu trời âm trầm trắng đến phát sáng, suýt nữa đâm mù mắt Tần Sùng Vũ.

"Cực kỳ sung sướиɠ, anh trai, ly hôn vui vẻ!"