Chương 40

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, Bàng Thúy bị gãy chân trái, mắt cá chân phải cũng bị rách dây chằng, bởi vì vẫn còn hôn mê nên không thể chẩn đoán có chảy máu não hay nội tạng gì không.

Tần Sùng Vũ không đi được, chỉ có thể ngồi trong phòng bệnh chờ Bàng Thúy tỉnh, mấy chiến hữu đi theo dần dần rời đi, mặt anh không chút thay đổi nhìn chằm chằm mặt biển bình tĩnh u ám ngoài cửa sổ, trong đầu rối bời.

Cửa phòng bệnh bị gõ hai cái, anh quay đầu nhìn lại, phát hiện là nữ bác sĩ trẻ tuổi nói chuyện với anh ở hành lang bệnh viện hôm đó.

Úc San San có chút sợ anh, hơn nữa giữa hai hàng lông mày anh đầy sự lạnh lẽo, sau khi gõ cửa tiến vào lại sinh ra một tia hối hận, có phải cô ta không nên tới vào lúc này hay không.

Kéo vạt áo xuống, cô ta đã cởϊ áσ blouse rộng thùng thình, lộ ra vóc người đầy đặn, lần này không khó coi như lần trước, có phải anh sẽ dịu dàng với cô ta một chút không?

"Còn nhớ tôi không, tôi là bác sĩ lần trước. Tôi là bác sĩ nội khoa bên cạnh nhưng vừa rồi nhìn thấy anh tới nên tan tầm liền đến thăm. Người nhà anh thế nào rồi, đã tỉnh lại chưa?"

Tần Sùng Vũ lạnh lùng liếc cô ta một cái, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Lần trước anh đã nhìn ra cô gái này muốn trèo lên anh, loại con gái như vậy anh đã gặp qua không ít, anh đều trực tiếp lạnh lùng tỏ rõ thái độ. Lúc này anh đang phiền muốn tìm người đánh một trận, cô ta còn cố tình xuất hiện.

Anh lạnh lùng, giọng thô bạo nói: "Tôi không biết cô nên cũng không phiền cô phải quan tâm. Mời cô mau ra ngoài.”

Sắc mặt Úc San San nhất thời hết đỏ lại trắng, trắng lại đỏ, xấu hổ đờ ra ở đó.

Cô ta mới bị ba người nhà họ Phó và Nhan Chiêu Nhược từ chối cùng ôn tập, nội tâm đang bị tổn thương chưa lành, lần này lại bị người đàn ông mình thích đuổi ra ngoài không chút lưu tình, quả thực còn nặng nề hơn so với bị người khác tát vào mặt.

Mím môi, Úc San San cố gắng cười nói: "Tôi biết người nhà anh gặp chuyện không may nên trong lòng anh muộn phiền. Vậy tôi sẽ không quấy rầy anh, nếu cần có thể đi nội khoa bên cạnh tìm tôi.”

Nói xong lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.

Tần Sùng Vũ nắm chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Anh ngước mắt nhìn về phía giường bệnh, thấy mi mắt Bàng Thúy rung rung, tựa như đã tỉnh lại, anh liền đứng dậy đi tới.



"Em tỉnh rồi phải không, biết mình ở đâu không?"

Giọng của anh quá mức lạnh lẽo khiến Bàng Thúy không dám giả bộ ngủ nữa, mở mắt ra trả lời: "Anh, sao em lại ở trong bệnh viện?”

Tần Sùng Vũ không trả lời nghi hoặc của cô ta: "Anh mặc kệ em cố ý rơi xuống giếng hay là không cẩn thận, chờ thân thể hồi phục thì hãy tự mình trở về Ân Đông, sau này đừng đến đây nữa.”

Hai mắt Bàng Thúy mở to trong phút chốc, trong mắt đầy hận ý mãnh liệt, giọng cô ta khàn khàn: "Em đã thành ra như vậy rồi, anh còn muốn đuổi em đi?”

Quay về Ân Đông cô ta phải vào nhà máy làm việc, cô ta không biết chữ, mệt mỏi cả một tháng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nào có được thoải mái tự tại như khi ở chỗ Tần Sùng Vũ.

Hơn nữa nghe giọng điệu của Tần Sùng Vũ, sau khi cô ta trở lại Ân Đông, dường như ngay cả công việc cũng sẽ không sắp xếp giúp cô ta.

Bàng Thúy luống cuống, một tay nắm lấy bàn tay to của anh: "Không cần, anh, đừng đuổi em đi. Lần này em thật sự thay đổi rồi, em không bao giờ bắt nạt chị dâu nữa, cũng không trộm lấy đồ của chị ấy nữa, anh ơi em sẽ sửa đổi mà, huhu..."

Tần Sùng Vũ lạnh lùng hất tay cô ta ra, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta, trong mắt một chút dịu dàng như xưa cũng không có.

Bàng Thúy khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, gào thét: "Em mặc kệ. Anh nói cái gì em cũng không đi, em muốn kết hôn với Trịnh Đông Hổ. Em không muốn trở về Ân Đông!”

"Anh đã nói tất cả những chuyện em làm cho cậu ta biết, hai người không thể."

Bàng Thúy hoàn toàn sụp đổ, nếu như không phải người không thể nhúc nhích, chắc chắn cô ta sẽ quỳ xuống ôm lấy chân anh xin xỏ. Trước kia không phải cô ta chưa từng làm như vậy.

"Anh ơi! Cha để anh chăm sóc em khi ông ấy đi, anh có xứng với ông ấy không?”

Tần Sùng Vũ không muốn nhìn cô ta nhiều thêm một lần, đưa lưng về phía cô ta, lạnh lùng nói: "Anh đã đối xử với em hết lòng.”

Nói xong không để ý đến tiếng gào thét của cô ta, anh mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài đầu không ngoảnh lại.