Trên đảo này có hơn mười người muốn tham gia kỳ thi đại học, nhưng thành tích học tập lại xa xa không bằng cô bé, Phó phu nhân lo lắng những người khác ôn tập với cô nhóc, sẽ khiến Phó Yên phân tâm, hiện tại tốt rồi, có Nhan Chiêu Nhược, cuối cùng cô nhóc cũng có bạn.
Nhan Chiêu Nhược bình tĩnh lại trước, tiếp tục học thêm cho cô nhóc.
Phó phu nhân không dám quấy rầy hai người, đặt hai ly sữa nóng ở bên cạnh bàn làm việc rồi yên lặng lui ra ngoài.
Xuống lầu bà ấy cầm lấy chiếc áo len được đan một nửa, ngồi xuống bên cạnh Phó sư trưởng, không nhịn được thấp giọng nói: "Tôi thấy vợ của Sùng Vũ này thật không tồi, đêm qua ngay từ đầu còn cảm thấy cô ấy nhu nhược yếu đuối, không giống bộ dáng có thể gánh vác chuyện, nhưng không nghĩ tới là không kiêu ngạo với người khác. Vừa rồi tôi đi lên nghe cô ấy nói chuyện với con gái ông bằng tiếng Anh, mặc dù không hiểu cô ấy nói gì, nhưng tiếng Anh chắc chắn rất tốt, hai mắt con gái ông toả sáng khi nhìn cô ấy!”
Phó sư trưởng hừ một tiếng: "Còn không biết cha mẹ người ta là nhân vật gì, đứa nhỏ được gia đình như vậy bồi dưỡng ra, có thể bình thường sao?”
Phó phu nhân nói: "Đáng tiếc, trong nhà xảy ra loại chuyện này, cô ấy có năng lực đến đâu cũng không có chỗ nào dám dùng, làm cô giáo cho Phó Yên cũng phải giấu giếm, tôi nhìn cũng đau lòng cho cô ấy.”
Phó sư trưởng lật một trang báo, chậm rãi nói: "Quốc gia đang rất cần nhân tài nên mới chuẩn bị khôi phục thi đại học, chờ đi, Kim Lân há lại là vật trong ao, loại người như cô ấy, sẽ không ở lại loại địa phương này lâu đâu.”
-
Học thêm kết thúc đã là mười giờ tối, bên ngoài trời đã tối đen, Phó sư trưởng là một đàn ông, không thích hợp một mình đưa Nhan Chiêu Nhược trở về, Phó phu nhân liền nói cùng Phó Yên đưa Nhanh Chiêu Nhược về, Nhan Chiêu Nhược có mang theo đèn pin, không muốn phiền toái hai mẹ con họ như vậy.
Lúc đi tới cửa, Nhan Chiêu Nhược bảo hai người dừng bước, ngẩng đầu nhìn thấy một thân ảnh cao lớn cách đó không xa đang đi về phía này, cô lập tức nhận ra, là Tần Sùng Vũ.
Cô không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Tần doanh trưởng tới rồi, hai người đừng ra ngoài nữa.”
Tần doanh trưởng? Phó phu nhân chợt nghe thấy cô nói như vậy, còn chưa kịp phản ứng là ai, chờ thấy Tần Sùng Vũ đến gần, liền lập tức cùng Phó Yên bật cười thành tiếng.
"Hai người xa cách như vậy sao?" Phó phu nhân không nhịn được cười.
Tần Sùng Vũ cũng nghe thấy câu nói kia của Nhan Chiêu Nhược, sau khi đến gần đứng bên cạnh cô, trong mắt mang theo ý cười, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường lệ: "Cô ấy xa cách với tôi, tôi không xa cách với cô ấy.”
Phó Yên lui ở phía sau Phó phu nhân bị chọc đến cười ha ha.
Nhan Chiêu Nhược không nghĩ tới Tần Sùng Vũ lại còn có thể trêu chọc cô, trên mặt xấu hổ trong chớp mắt, rất nhanh khôi phục bộ sắc mặt bình thường, vẫy tay chào mẹ con Phó phu nhân rồi cùng Tần Sùng Vũ xoay người rời đi.
Trên đường trơn trượt, trời tối không thấy rõ đường, đèn pin chiếu ra ánh sáng cũng không đủ xa, tốc độ đi của hai người tương đối chậm, im lặng đi một đoạn đường, Tần Sùng Vũ lên tiếng hỏi: "Dạy thế nào, em có mệt không?”
Nhan Chiêu Nhược còn đang âm thầm xấu hổ vì câu trêu chọc vừa rồi của anh, lúc riêng tư cũng không thấy anh nói những lời mập mờ như vậy, vừa rồi ở trước mặt người ngoài lại làm gì như vậy, hại cô bị Phó Yên cười vào mặt!
Nghe vậy cô không yên lòng trả lời một câu: "Dạy một hồi như vậy, em có mệt gì không?”
Giọng điệu nghe có vẻ lạnh lùng, Tần Sùng Vũ cho rằng cô còn đang tức giận vì chuyện của Bàng Thúy, dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Anh không nghĩ tới Bàng Thuý lại làm ra chuyện này, vừa rồi ở nhà anh đã nói chuyện với cô ấy, cô ấy biết mình đã làm sai.”
Nhan Chiêu Nhược phục hồi tinh thần lại, cho rằng anh lại muốn nói đỡ Bàng Thúy, liền rũ mắt nhìn mặt đường gồ ghề dưới chân, không có lên tiếng.
"Ngày mai anh sẽ nói rõ ràng với Trịnh Đông Hổ, Bàng Thúy chưa từng làm loại chuyện này thì còn tốt, nếu đã làm vậy thì không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tuy anh quan tâm hôn sự của Bàng Thúy, nhưng cũng không thể vì để cho cô ấy gả ra ngoài, liền lừa gạt anh em tốt của mình, tiếp tục đi tác hợp hai người bọn họ.”
Nhan Chiêu Nhược cả kinh ngẩng đầu lên: "Bàng Thúy biết không phải sẽ bị tức chết sao?”
Cái này cũng quá tuyệt đi, tuy tâm đặt ở trên người chồng của người khác là hành vi không bình thường, nhưng để Tần Sùng Vũ vì bảo vệ vợ đối đãi với em gái mình như vậy, cô có chút khó có thể tưởng tượng.
Tần Sùng Vũ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ thở dài nặng nề, hiển nhiên lần này thật sự cảm thấy thất vọng với Bàng Thúy.