Nhan Chiêu Nhược bị hoảng sợ, dao trong tay trượt xuống, suýt nữa rơi vào ngón tay, Tần Sùng Vũ vội vàng đưa tay cầm lấy dao.
"Cẩn thận tay, để anh."
Nhan Chiêu Nhược cũng không nhường vị trí, trở tay đoạt lại con dao, cúi đầu tiếp tục cắt lê. Cô cũng không dám để Tần Sùng Vũ cầm dao bổ, nếu để cho Bàng Thúy nhìn thấy, còn không lẩm bẩm chửi chết cô à, dù sao cái nhà này cô cũng không ở lại bao lâu, chuyện lớn thành chuyện nhỏ, cố gắng vững vàng vượt qua là tốt rồi.
"Vẫn nên để em bổ, sẽ xong ngay." Cô nhẹ giọng nói.
Tần Sùng Vũ nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại không mang theo bất kỳ cảm xúc nào của cô, anh lại có thể cảm giác được, hai ngày nay không biết vì sao dường như vợ anh đối với anh lãnh đạm hơn rất nhiều. Trước kia khi anh ở nhà, tuy Nhan Chiêu Nhược da mặt mỏng, ngại sự tồn tại của Bàng Thúy sẽ không nói thêm gì, nhưng lén lút hỏi anh huấn luyện có mệt không, có lạnh không, có gặp phải chuyện gì thú vị không vân vân, có đôi khi ban đêm nằm trên giường cũng có thể trò chuyện một hồi lâu vì những đề tài này, bởi vì anh biết cô thấy nhàm chán khi ở trên đảo, lại không có bạn bè gì, sẽ cố gắng nói chuyện với cô nhiều hơn. Nhưng hai ngày nay đừng nói chuyện phiếm, hình như ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh thêm một cái, chuyển biến như vậy khiến anh không hiểu ra sao.
Anh đứng ở phía sau Nhan Chiêu Nhược im lặng vài giây, tầm mắt dừng lại trên mu bàn tay cầm dao của cô, bình thường cô rất ít khi làm việc nặng nhọc, một đôi tay được dưỡng nhẵn nhụi mềm mại như ngọc. Ban đêm có khi thân thiết, ngón tay cô và anh đan chéo nhau, có thể cảm giác được bởi vì mỗi ngày đều cầm bút viết chữ nên có vết chai ở ngón tay, ngoài ra, đôi tay này cũng giống như người của cô, mềm mại tựa như một bó hoa tươi chưa trải qua mưa gió, thoạt nhìn sẽ khiến cho người ta không nhịn được thương tiếc, muốn che chở. Hơn nữa anh lớn hơn cô sáu tuổi, trong nhà này cô nhỏ nhất, khi đối mặt với cô, anh luôn không nhịn được ôn hòa hơn một chút.
"Bàng Thúy ở bên ngoài có phải lại giận dỗi em không, em nói với anh, đừng để ở trong lòng, em ấy làm sai cái gì anh sẽ quản em ấy."
Nhưng mà những lời này cũng không đổi lấy bất kỳ chuyển biến nào, ngược lại chọc giận đối phương.
Nhan Chiêu Nhược trực tiếp lạnh lùng trả lời một câu: "Không có.”
Tần Sùng Vũ sửng sốt, nghi hoặc truy vấn lần nữa: "Vậy em làm sao..."
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, cho dù cô bị Bàng Thúy bắt nạt, anh cùng lắm cũng chỉ là răn dạy Bàng Thúy vài câu, qua đi Bàng Thúy vẫn ở nhà hoành hành bá đạo, cho nên nói cũng chỉ làm cho mình càng thêm bực, chẳng bằng không cần nói.
Cô nhịn không muốn nổi giận, ai ngờ anh truy hỏi nhiều lần khiến cô càng lúc càng bực: “Em nói rồi, anh đừng ở chỗ này ngăn cản, đứng lên!”
Cô dùng khuỷu tay huých vào ngực anh, bảo anh tránh ra, sau đó cầm dao thái và thớt rửa sạch bằng nước rồi cất trở lại.
Bàng Thúy thay áo khoác màu lạc đà mới mua và áo len cổ cao màu đen, vui vẻ đi xuống cầu thang.
"Anh, anh xem áo mới này của em được không?"
Sau khi bị khuỷu tay của Nhan Chiêu Nhược huých qua Tần Sùng Vũ còn chưa kịp phục hồi tinh thần, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vợ mình muốn hiểu rõ sự tình, nghe vậy quay đầu lại đánh giá Bàng Thúy, hơi đánh giá có lệ: "Rất đẹp."
Đầu cầu thang ánh sáng tương đối mờ, Bàng Thúy không nhận thấy được vẻ mặt âm tình bất định trên mặt anh trai mình, vừa nghe anh nói như vậy, lập tức đắc ý cười ha ha.
"Đây là em chọn đấy, nhân viên bán hàng trong quầy cung ứng tiêu thụ người ta đều khen em mặc vào rất đẹp."
Nhan Chiêu Nhược đang vội vàng bày mâm trái cây trong phòng bếp: "...”
Nói dối trắng trợn như vậy.
Chính là người này đúng không?
-
Tần Sùng Vũ rất muốn biết rốt cuộc Bàng Thúy làm gì Nhan Chiêu Nhược, nhưng thấy Bàng Thúy ở đó dương dương đắc ý vì quần áo mới, hơn nữa cô ta sắp xem mắt nên nhẫn nhịn không hỏi ra miệng.
Dọn dẹp nhà cửa xong, bên kia Trịnh Đông Hổ và Hầu Quế Hương làm bà mối cũng đến cửa.
Bên ngoài ồn ào, nghe như có không ít hàng xóm vây quanh muốn xem náo nhiệt, Bàng Thúy nghe thấy động tĩnh sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Nhan Chiêu Nhược định đi theo Tần Sùng Vũ ra ngoài đón khách, Bàng Thúy nắm lấy cánh tay cô.
Tần Sùng Vũ và Nhan Chiêu Nhược dừng bước, vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao vậy?”
Ánh mắt Bàng Thúy bối rối nhìn lướt qua Nhan Chiêu Nhược một cái: "Em… Em không muốn xem mắt nữa. Anh, hay là anh để họ trở về đi.”
Tần Sùng Vũ im lặng một giây: "Vớ vẩn, người ta đều đến cửa rồi, anh đuổi người ta trở về được hả?”
Bàng Thúy vội vàng dậm chân: "Nhưng mà... Nhưng em..."