Bàng Thúy vẫn không hề động đậy, vòng qua Nhan Chiêu Nhược, tiếp tục đi xem vải vóc khác. Trong lòng cô ta cũng tức giận, vừa rồi cô ta ở đây tìm kiếm nửa ngày, nhân viên bán hàng này cũng không để ý, coi cô ta như không khí, nhưng Nhan Chiêu Nhược vừa đến, người này lập tức ân cần, động lòng tự trọng của cô ta. Đúng là mắt chó không biết nhìn người, nếu ở nhà mà nói, biết thân phận của anh trai, ai có thể đối đãi với cô ta như vậy? Mà Nhan Chiêu Nhược còn để cho cô ta thử cái áo khoác rất đắt tiền kia, cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ mặc quần áo thời thượng như vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy mình có thể dính dáng tới loại quần áo này. Nhan Chiêu Nhược vừa nói là để cho cô ta mặc, cô ta liền cảm thấy đối phương cố ý dùng quần áo nhục nhã mình, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, mặc long bào không giống thái tử!
Cô ta đã sớm cảm thấy Nhan Chiêu Nhược khinh thường mình rồi!
Bàng Thúy nắm vải trong tay xoay người, hốc mắt đỏ lên, cắn răng thề chờ trở về nhất định phải tìm cơ hội trả thù, để Nhan Chiêu Nhược biết mình lợi hại như thế nào.
Sau khi giữ nước mắt không rơi, cô ta không kiên nhẫn tìm vải, nhìn bộ quần áo may sẵn treo trên tường, thấy có một chiếc áo bông hai hàng màu hồng đào rất đẹp, lúc trước luôn thấy những cô gái mới kết hôn mặc quần áo màu này, làm nổi bật khí sắc vừa sáng sủa, liền cứng rắn bảo nhân viên bán hàng lấy áo bông xuống, sau đó cúi đầu thay.
Nhân viên bán hàng chỉ vào tấm gương lớn cách đó không xa: "Bên kia có gương, chị soi đi.”
Bàng Thúy đi qua soi gương, vừa nhìn sắc mặt càng khó coi hơn, cô ta biết eo mình nhiều thịt, vòng eo to hơn một chút, nhưng sau khi mặc áo bông này, trong gương thoạt nhìn giống như phụ nữ mang thai mấy tháng, da cô ta đen, áo bông màu hồng đào này càng khiến cô ta già thêm vài tuổi. Cô ta hoảng sợ, vội vàng rời đi, sau đó xoay người nhìn thấy ba cô gái trẻ tuổi phía sau, một trong số đó mặc áo bông giống hệt cái cô ta đang mặc, dáng người đối phương thoạt nhìn còn cồng kềnh hơn cô ta, hai hàng cúc áo căng chặt như sắp bung ra, lộ ra áo len cũ nát bên trong, trên đầu quấn một chiếc khăn vuông màu xanh lá cây, trên cánh tay mang theo một giỏ rau, đang đi về phía này.
Bàng Thúy: “...”
Bên kia, nhân viên bán hàng đang ra sức giới thiệu chiếc áo khoác lông lạc đà cho Nhan Chiêu Nhược. Nhan Chiêu Nhược nói mình không có tiền mua, quay đầu lại thấy Bàng Thúy đực mặt cởϊ áσ bông nhỏ thay quần áo, cô nhấc túi vải dưới chân lên: "Đi thôi, nơi này không chọn được, vậy chúng ta đi nơi khác xem một chút đi.”
Cô xoay người đi ra ngoài vài bước, thấy Bàng Thúy không đuổi theo, quay đầu lại nhìn, Bàng Thúy đỏ mặt nhăn nhó túm lấy chiếc áo khoác lông lạc đà còn chưa treo về: "Những nơi khác đâu còn bán quần áo gì, anh trai tôi bảo tôi mua quần áo, cái này còn chưa mua mà đã đi rồi sao?”
Nhan Chiêu Nhược nhíu mày, cố kìm khóe môi muốn cong lên, vẻ mặt tràn ngập tiếc hận nói: "Nơi này không phải không có gì cô nhìn trúng sao, thật sự không được thì trở về mặc của tôi đi, cô thích cái gì tôi đưa cho cô.”
“Tôi không cần đồ của cô!” Bàng Thúy thở dài, cầm lấy chiếc áo khoác nữ kia: "Thật sự không được, vậy tôi cũng đành phải thử cái này.”
Nói xong dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nhan Chiêu Nhược, cô ta ngửa cằm thay áo khoác, đi tới trước gương ngắm một vòng, phát hiện đúng là đã làm nổi bật vòng eo của mình rất nhiều. Tuy nhìn qua cô ta không thích màu vải nhưng mặc vào lại khiến cô ta có vài phần khí chất nhẹ nhàng, hơn nữa cũng không lộ ra thân hình thô kệch. Chiếc áo khoác này mặc vào hiệu quả tốt đến mức làm cho cô ta kinh ngạc, ngay cả nhân viên bán hàng ở một bên cũng chân thành khen ngợi.
Bàng Thúy không muốn để Nhan Chiêu Nhược đắc ý, kìm khóe miệng giương lên giả bộ miễn cưỡng, nhưng trên thực tế cô ta hận không thể cứ như vậy trực tiếp mặc ra ngoài, nhanh chóng trở về đảo để cho anh trai nhìn.
Nhưng đến lúc đổi phiếu mua cái áo khoác, cô ta đưa phiếu vải cho nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng nói còn thiếu năm vé.
Bàng Thúy thót tim, lẽ nào cô ta sẽ không mua được cái áo khoác này?
Cô ta căng thẳng nhìn Nhan Chiêu Nhược, Nhan Chiêu Nhược cẩn thận lấy một đống vé ra, rút thêm năm tấm vé cuối cùng còn lại, còn chưa kịp đưa qua đã bị Bàng Thúy cướp lấy.
“Nhanh lên, đây đều là của anh trai tôi, cô không muốn cũng phải lấy!”
Nhét tất cả vé vải cho nhân viên bán hàng, Bàng Thúy bỏ áo khoác vào túi vải rồi rời đi.
Nhan Chiêu Nhược nhìn bóng lưng Bàng Thúy thở dài, mỉm cười lắc đầu. Thực ra có đôi khi cô cực kỳ bội phục khả năng đối nhân xử thế của Bàng Thuý. Người khác có chỗ nào giống như hút máu của cô ta vậy, mà cô ta chiếm được bao nhiêu lợi ích thì đều thấy là lẽ đương nhiên. Loại công lực da mặt dày này người bình thường khó có thể vượt qua.
Chỉ tiếc ngày tốt của Bàng Thuý chẳng còn lại bao nhiêu.
Kiếp trước cô nhịn hơn hai mươi năm, để Bàng Thúy ở nhà tác oai tác quái, đời này cô không nhịn được nhiều năm như vậy. Cô không ngại trước khi đi đốt một ngọn lửa, tiếp tục nâng Bàng Thúy lên cao.
Chờ ly hôn xong, lấy thân phận và tuổi tác của Tần Sùng Vũ, cưới thêm một người cũng không khó, đến lúc đó dù Bàng Thúy có kết hôn hay không, người đó cũng không có khả năng dễ dàng tha thứ cho tâm tư ngấp nghé đàn ông của mình, cùng một loạt hành vi ích kỷ vô sỉ của Bàng Thuý.
Tuy cô sống lại trở về nên sẽ không bị lời nói của Bàng Thúy tra tấn và đả kích như trước, nhưng cũng lười nói những hành vi không đúng mực người phụ nữ kia, cô không phải là người có lòng tốt, dễ tha thứ cho chuyện trước kia như vậy.
Nghĩ tới đây, Nhan Chiêu Nhược mím môi điều chỉnh cơ mặt, một lần nữa lộ ra biểu tình "cô vợ nhỏ’, bước chân nhẹ nhàng đi theo.