Chủ nhiệm sản xuất ngạc nhiên.
Ở nông thôn, mọi người đều mua bông và vải dệt về tự may, mặc dù trước đó không có nghiệp vụ như vậy, nhưng không phải không thể làm.
Xưởng may có máy may, đương nhiên sẽ may đẹp hơn là tự may bằng tay.
"Phục vụ vì dân, dân có cần, đương nhiên là có thể. Thế nhưng cô cần tự mua vải dệt ở hợp tác xã mua bán."
"Được, cảm ơn chủ nhiệm."
***
Trên đường trở về đại đội, Tô Mạt thầm tính toán chi tiêu hôm nay.
Ở bưu cục hết 6.48 tệ, hợp tác xã mua bán hết 62.65 tệ, xưởng công xã hết 28 tệ, tổng cộng tiêu hết 97.13 tệ.
Chỉ trong một ngày mà đã tiêu gần hết một trăm tệ.
Vậy nên mới nói tiêu tiền đúng cách là không tiêu hoang phí.
May mà những thứ cô mua đều có thể dùng được lâu, ít nhất trong vài năm không cần mua mới.
Chăn bông và đệm quan trọng nhất đã được giải quyết, còn lại chuyện áo bông.
Để may được một chiếc áo bông cho người lớn cần khoảng một cân bông, quần bông thì cần nửa cân. Ba người mỗi người một bộ, khoảng năm cân bông là đủ.
Tiếp đến là vải dệt.
Với dáng người như cô chỉ cần khoảng mười mét vải là được. Dáng người Mạc Ngọc Dung gần giống cô, Tô Đình Khiêm thì cao hơn bọn họ, chắc sẽ cần thêm hai mét.
Áo bông của cha mẹ may bằng vải thô bên ngoài, chỉ cần thêm khoảng chín mét vải bông làm lót bên trong là được là được. Cộng thêm mười mét vải dệt của cô, cô cần phiếu vải mười chín mét.
Cô nhớ đăng ký kết hôn ở niên đại này sẽ được trợ cấp phiếu vải, cũng không biết là được bao nhiêu.
Hôm nay Lục Trường Chinh mặc quân trang, không tiện đi chợ đen, hôm khác cần phải đến đó.
Bởi vì bọn họ mang theo một sọt trúc, Lục Trường Chinh cố ý đi đường vòng không có người trở về viện thanh niên trí thức. Sau khi mang đồ đến cửa phòng Tô Mạt, Lục Trường Chinh chuẩn bị trở về. Trong nhà không có người lớn, anh cần phải về trông nhà.
"Vợ à, ngày mai anh bảo mẹ đến đây cầu hôn." Trước khi đi, Lục Trường Chinh còn dặn dò.
"Vâng! Thế nhưng ngày mai em phải đi làm, sau khi tan mới được." Tô Mạt nói.
Lục Trường Chinh nhíu mi: "Em bị ốm là đúng rồi, đừng đi, không cần kiếm chút công điểm này."
"Em đã xin nghỉ vài ngày rồi, nếu không đi thì sẽ không tốt lắm." Tô Mạt nói.
Chủ yếu là cô muốn mượn cơ hội nhổ đậu phộng để hấp thụ năng lượng hệ mộc.
"Không có gì không tố cả, vợ anh thì anh nuôi." Lục Trường Chinh nói ra lời tuyên ngôn của tổng giám đốc bá đạo.
"Không sao đâu, chỉ là nhổ đậu phộng mà thôi, không nặng nhọc gì. Em không muốn bị nói là gả được cho con trai bí thư nên lười biếng không làm gì."
"Vậy em đừng để bị mệt, ngày mai anh đến nhổ giúp em." Ngày mai anh đến nhổ giúp vợ trước, sau đó lại đi giúp mẹ.
Lục Trường Chinh đi rồi, Tô Mạt dọn đồ vào trong phòng.
Đầu tiên cô lấy đồ của Mã Tiểu Quyên ra đặt lên giường cô ta. Tiếp đến cô lấy kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng, khăn giấy ra và sắp xếp gọn gàng. Bánh quy trứng và kẹo hoa quả cũng được cất cẩn thận. Sau đó cô lấy một chiếc cốc khá cổ trong không gian ra, dùng để làm cốc đánh răng.
Những vật dụng khác, đặc biệt là những chiếc chậu rửa mặt tráng men, cốc sứ tráng men, phích nước nóng vẫn được đặt trong giỏ tre, đậy kín bằng vải thô.
Mấy hôm nay Tô Mạt định mượn chậu rửa tráng men của Mã Tiểu Quyên, dù sao cô cũng không thật sự dùng đến, sau khi vào phòng tắm thì cô hay dùng xô nhựa trong không gian của mình.