Khi Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt mua vải thô, anh đã thấy không bình thường, nhưng anh không hỏi, anh tin rằng vào thời điểm thích hợp thì vợ sẽ nói cho anh.
Lục Trường Chinh nhìn một lượt, không thấy sữa mạch nha, nên hỏi chị gái.
Chị gái cười nói: "Ui chao, đồng chí quân nhân, sữa mạch nha là đồ quý hiếm, hợp tác xã mua bán huyện chúng ta không có. Cậu có thể lên thị trấn xem thử, nhưng cũng chưa chắc đã có, có lẽ phải đến hợp tác xã mua bán thành phố mới có."
Lần trước chị ấy đến hợp tác xã thị trấn đã nghe nhân viên nói đến thứ này. Nghe nói là thực phẩm dinh dưỡng cao cấp, một hộp chưa đến hai cân mà đã ba bốn mươi tệ, như vậy những người ở huyện nhỏ bọn họ sao có thể uống được.
Hai người đi ra khỏi hợp tác xã mua bán trong sự tươi cười của chị gái.
Lúc này, sọt trúc đã gần đầy, may mà có Lục Trường Chinh khuân vác, nếu không mình cô sẽ rất vất vả mới khiêng được.
Vừa rồi Tô Mạt mượn kéo của chị gái bán hàng, cắt một mảnh vải thô, bịt kín sọt trúc lại, như vậy không sợ người khác nhìn trộm cô mua gì.
Cũng đã đến giữa trưa, Lục Trường Chinh dẫn Tô Mạt đến quán cơm quốc doanh ăn cơm.
Tô Mạt thấy trên bản đen ghi hôm nay có thịt kho tàu, mắt sáng lên, thật sự rất lâu rồi cô không được ăn thịt tươi.
"Em muốn một phần thịt kho tàu, một phần rau cải xào, một bát cơm." Tô Mạt nói với Lục Trường Chinh.
Về chuyện mời ăn cơm đương nhiên là do đồng chí nam mời, họ sắp kết hôn rồi, Tô Mạt cũng chém gϊếŧ không khách sáo.
Lục Trường Chinh gật đầu, anh còn gọi thêm một đĩa trứng xào cà chua, một phần sủi cảo nhân thịt.
Một phần thịt kho tàu giá 1.6 tệ, sủi cảo nhân thịt 1.2 tệ, trứng xào cà chua 0.5 tệ, rau cải xào 0.3 tệ, cơm 0.2 tệ. Hai người ăn tổng cộng hết 3.8 tệ và bốn phiếu lương thực.
Từ khi xuống nông thôn, dường như nguyên chủ cũng chưa được ăn một bữa cơm ngon. Mặc dù tối qua Tô Mạt tự nấu cơm, nhưng nhiều người nên cũng không ăn được bao nhiêu. Vậy nên sau khi đồ ăn được mang lên, Tô Mạt cũng không nhịn được, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Một bát cơm to như vậy đã bị cô ăn hết.
Thịt kho tàu rất thơm, tay nghề của đầu bếp không tối, còn những món khác thì Tô Mạt cảm thấy bình thường.
Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt ăn cơm là chủ yếu, gần như không đυ.ng đến sủi cảo, anh yên lặng ghi tạc trong lòng, xem ra vợ anh không thích ăn thức ăn làm bằng bột mì, mà thích ăn cơm.
Chỗ bọn họ không trồng nhiều lúa nước, hơn nữa phần lớn đều phải nộp lên trên. Lương thực trong thôn cũng chỉ có ngô và lúa mì là nhiều.
Xem ra đến lúc đó anh phải đổi nhiều phiếu lương thực với đồng đội, gửi về cho vợ mua gạo ăn.
Cơm nước xong, Tô Mạt nhớ ra mình còn nợ Lục Trường Chinh năm tệ, cô vội lấy tiền ra đưa cho anh.
"Đồng chí Lục, hôm qua em mượn anh năm tệ, bây giờ trả lại anh."
Lục Trường Chinh đang định từ chối, đã bị Tô Mạt cắt ngang: "Lúc em mượn vẫn chưa phải là bạn gái của anh, vậy nên cần phải trả."
Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt đã nói như vậy rồi, anh cũng nhận lấy, dù sao sau này đều là tiền của vợ, chỉ là chuyện đưa tay trái hay tay phải mà thôi.
Thế nhưng tính cách của vợ anh rất tốt, là một đồng chí gương mẫu có mượn thì có trả.