Chương 47:

Lục Trường Chinh ở phía sau, yên lặng lấy phiếu vải một mét ra đưa qua.

Khi Tô Mạt mua đồ, Lục Trường Chinh không chi tiền, bởi vì anh cảm thấy mua của hồi môn thì cô nên tự bỏ tiền vẫn tốt hơn. Nhưng anh cũng sẽ không để vợ phải chi nhiều tiền, ngày mai cầu hôn, anh sẽ thêm số tiền này vào sính lễ cho cô.

Tô Mạt thấy Lục Trường Chinh đưa phiếu vải, cô nói: "Vậy em lấy hai cái."

"Được." Chị gái vui vẻ đi lấy áσ ɭóŧ cho tt, đều là màu trắng.

"Tổng cộng 2.4 tệ, phiếu vải một mét."

Tô Mạt trả tiền giấy.

"Có cần bánh kẹo gì đó không?"

"Có." Ánh mắt Tô Mạt nhìn chị gái đã không còn bán hàng nữa, nếu là đời sau, chắc chắn đây là quán quân bán hàng.

Quả nhiên thời đại nào cũng không thiếu người tài giỏi. Nếu cải cách mở cửa, những chị gái như vậy chắc chắn là nhóm người đầu tiên giàu lên.

Chị gái vui vẻ dẫn Tô Mạt đến quầy thực phẩm, chị ấy đẩy nhân viên bán hàng ở đó sang một bên.

"Em gái muốn gì? Chị đảm bảo sẽ lấy đồ tốt nhất cho em."

"Muốn hai cân bánh quy trứng, hai cân kẹo hoa quả, đều đóng gói theo cân." Một phần cho Mã Tiểu Quyên, một phần là của cô.

"Được, chị sẽ gói cho em, cho em loại bánh quy trứng tốt nhất." Chị gái nhanh nhẹn gói đồ lại.

"Một cân bánh quy trứng 1.3 tệ, hai cân 2.6 tệ, kẹo hoa quả được bọc giấy bóng kính thì một tệ một cân, hai tệ hai cân, tổng cộng 4.6 tệ."

Tô Mạt trả tiền, mua những loại bánh kẹo này không cần phiếu.

"Đúng rồi, chị có kẹo sữa thỏ trắng không?" Tô Mạt nhớ trong truyện niên đại thì nói đến kẹo sữa thỏ trắng, cô cũng muốn nếm thử.

"Ôi! Em gái, loại kẹo cao cấp như vậy bán rất chạy, phải thành phố lớn mới có, hợp tác xã mua bán ở huyện chúng ta không có, trên thị trấn cũng chưa chắc có."

Tô Mạt thất xọng, xem ra không được ăn kẹo sữa thỏ trắng rồi.

Tô Mạt chọn cho Mã Tiểu Quyên một cái chậu rửa mặt tráng men có hình ngựa phi nước đại, sau đó lại hỏi kem bảo vệ da. tt cảm thấy bình thường, nghĩ đến nguyên chủ còn một hộp kem chưa dùng, nghĩ có thể tặng cho Lục Tiểu Lan.

tt thanh toán tiền chậu rửa mặt tráng men xong, lại chỉ vào tấm vải màu nâu sẫm tên quầy vải: "Chị gái, đó là vải gì vậy?"

"Cái đó sao, là vải thô công xã tự sản xuất, rất thô ráp, không thích hợp với người có làn da mềm mại như em."

"Bao nhiêu tiền một mét? Em định mua làm áo khoác, lúc đi làm mặc bên ngoài cũng được."

"Vẫn là em gái biết cách chi tiêu, vải thô này chỉ có giá hai hào năm mét, không cần phiếu."

Loại vải thô này có chiều rộng hẹp, làm gì cũng phải vá lại, hơn nữa vô cùng thô ráp, mặc không thoải mái. Những người ở thành phố, trừ những người quá túng thiếu, họ đều nguyện ý tích phiếu vải và tiền để mua vải bông.

Tô Mạt hiểu ý cười, tiểu thuyết không lừa cô, quả nhiên loại vải dệt thủ công này không cần phiếu.

Tô Mạt tính toán trong lòng, rồi hỏi: "Chị có bao nhiêu mét vải thô này?"

Chị gái lắp bắp hoảng sợ, chẳng lẽ hôm nay lại có thể bán hết chỗ vải thô ế sao?

"Tấm vải thô này dài khoảng sáu mươi mét."

"Vậy được, chị bán cho em."

"Em chắc chắn? Em gái à, một khi bọn chị bán ra rồi sẽ không cho trả lại."

"Chắc chắn." Tô Mạt gật đầu.

Chị gái thật sự vui như nở hoa, lập tức chọn một mảnh vải tốt nhất cho Tô Mạt.

"Em gái, mười lăm tệ."

Tô Mạt đưa tiền, nhận lấy vải chị gái đưa qua, bây giờ coi như đã mua sắm xong.

Loại vải thô này thích hợp làm áo bông, chăn bông cho cha mẹ tôi. Đến lúc đó lót bông trắng bên trong, bên ngoài dùng loại vải thô này.