Chương 32:

Trong phòng này chỉ có một mình Trần Lan mang theo một chiếc chậu tráng men, ba người xếp hàng sử dụng cũng phiền phức. Còn những thứ khác, cô ta cũng không dám nhờ Tô Mạt mua hộ, Tô Mạt mảnh mai như thế, chắc cũng không cầm được bao nhiêu đồ.

Tô Mạt nhận tiền rồi đi ra.

Lục Trường Chinh đang đứng bên ngoài hàng rào của viện thanh niên trí thức, khi nhìn thấy Tô Mạc đi ra, đôi mắt anh sáng lên.

Đối tượng của anh thật xinh đẹp!

"Đồng chí Lục, anh tìm tôi à?"

Lục Trường Chinh lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà nóng hổi đưa cho Tô Mạt: "Trứng gà vừa luộc, nhân lúc còn nóng em ăn đi."

Ở thời đại này, trứng gà là một thứ rất quý giá. Nhiều người dân ở nông thôn đều dựa vào “Ngân hàng phao câu gà” này để trao đổi đồ vật.

Mặc dù đây là đối tượng mới nhậm chức của mình, nhưng Tô Mạt vẫn thấy hơi xấu hổ.

Tô Mạt đã quen làm mọi thứ một mình, nhất thời chưa quen được người khác quan tâm.

"Còn anh thì sao? Anh đã ăn chưa?"

"Em ăn đi!" Lục Trường Chinh không trả lời mà bảo Tô Mạt mau ăn.

Một người đàn ông trưởng thành như anh thì ăn trứng gà làm gì, đối tượng của anh vừa bị ốm, đang là lúc cần bồi bổ.

"Mỗi người chúng ta ăn một quả." Tô Mạt bóc quả trứng trong tay rồi đưa cho Lục Trường Chinh.

Thấy Lục Trường Chinh không nhận, cô trực tiếp đưa luôn lên miệng anh.

Khóe miệng Lục Trường Chinh vểnh cao, đối tượng của anh thương anh thật lòng, có đồ ăn ngon cũng muốn chia cho anh một nửa.

Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng từ chối ý tốt của cô, há miệng ăn quả trứng gà.

Sau đó anh lấy một quả trứng khác, lột vỏ rồi đưa cho Tô Mạt.

Nhìn Tô Mạt ăn trứng xong, Lục Trường Chinh mới đưa giỏ rơm trong tay cho cô.

"Hôm qua tôi vào trong thôn đổi được một ít trứng gà, em đang ốm, mỗi ngày nấu một hai quả bồi bổ cơ thể."

Tô Mạt ngạc nhiên nhìn anh, không thể tưởng tượng được người đàn ông này lại cẩn thận như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng không biết mình có nên nhận hay không.

Loại giỏ này được bện bằng rơm, có hình bầu dục, đáy rất sâu, có thể chứa không ít trứng gà. Lục Trường Chinh đậy một ít rơm ở phía trên nên cô không nhìn rõ có bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng phải một hai cân.

"Không, không cần, anh mang về nhà ăn đi." Tô Mạt cảm thấy hơi nhiều, nếu như là mấy quả thì có lẽ cô sẽ nhận. Dù sao lúc ở tận thế, cô cũng không được ăn trứng gà trong một thời gian dài.

"Trong nhà có rồi. Em đang bị ốm, đang là thời điểm phải bồi bổ. Tôi là đối tượng của em, đưa cho em một ít trứng là chuyện rất bình thường.”

Lục Trường Chinh nhíu mày, anh rất không thích dáng vẻ Tô Mạt khách sáo với mình. Không phải vừa rồi cô còn lột vỏ trứng gà cho anh ăn sao?

"Nhưng thế này thì nhiều quá." Tô Mạt nói.

Tâm trạng u ám của Lục Trường Chinh lập tức trời quang mây tạnh trở lại, đối tượng của anh đúng là một đồng chí tốt, không hề tham lam một chút nào, có chút trứng gà như vậy mà cũng ngại nhiều.

"Không nhiều, em mau cầm đi." Lục Trường Chinh lại đưa giỏ ra, chỉ là mấy quả trứng nhỏ thôi cũng không tính là gì. Anh còn tính lúc lên huyện sẽ đến hợp tác xã mua bán hỏi một chút xem có sữa mạch nha hay không để mua cho cô hai lon.