Chương 3

Tô Mạt thầm gọi hệ thống trong lòng trước, gọi cả buổi, không có bất cứ hồi ứng nào.

Xem ra cô không có bàn tay vàng loại hệ thống này.

Tô Mạt lại nhìn hai cổ tay, sờ cổ, lục túi áo, ngay cả dưới gối và tủ đầu giường cũng tìm, cũng không phát hiện bất cứ thứ gì như bảo vật gia truyền.

Xem ra không gian trồng trọt, không gian tu tiên gì đó cũng không liên quan tới cô.

Tô Mạt lại thử cảm ứng xem thử có không gian tùy thân gì không.

Thật sự có không gian!

Chỉ là không gian này, đồ bên trong sao lại quen mắt như thế?

Hình như chính là không gian của cô, chỉ là nhỏ hơn mấy size so với trước đây.

Nghiêm túc thăm dò chút nữa.

Đống đồ bên trong không phải chính là gia tài ít ỏi đáng thương cô kiếm được ở mạt thế sao.

Cho nên, bàn tay vàng của cô chính là dị năng của cô?



Thần quả nhiên không lừa cô!

Cầu người chi bằng cầu mình, vẫn là bản thân mình đáng tin hơn!

Tô Mạt thầm hạ quyết tâm, nếu dị năng không gian đã theo tới, vậy chắc dị năng mộc hệ cũng tới nhỉ?

Tô Mạt cảm ứng một chút, quả nhiên cảm nhận được một cỗ năng lượng hơi yếu. Tuy rất yếu, nhưng Tô Mạt vẫn kích động tuôn trào nước mắt.

Dị năng mộc hệ của cô, đồng nghiệp quan trọng nhất của cô, thứ giúp cô an thân lập mệnh ở mạt thế.

Dị năng không gian của Tô Mạt thức tỉnh sau năm 3 mạt thế, nhưng dị năng mộc hệ lại thức tỉnh ngay từ đầu.

Cô chính là dựa vào dị năng mộc hệ này mới tồn tại được ở mạt thế lâu như vậy.

Dị năng mộc hệ của cô thiên về trồng trọt biến dị, tốc độ thôi sinh thực vật còn nhanh hơn người dị năng mộc hệ khác, hơn nữa hạt giống cùng loại, sản lượng cô thôi sinh ra cũng cao hơn người khác.

Cho nên, sau khi xây dựng cứ địa, cô đã ở trong cứ địa, làm công việc của Chủng Thực Sư ở bộ nông nghiệp cứ địa. Lúc nhàn rỗi, cũng thôi sinh một số lương thực, rau củ trái cây bán, cuộc sống không hẳn là giàu có, nhưng cũng coi như an ổn.

Khuyết điểm duy nhất là chiến lực không mạnh, nếu không lần cương thi vây thành này, cô cũng không tới mức bỏ mạng.

Nhưng chết cũng tốt, không phải đã xuyên sách rồi sao.

Tuy niên đại này hơi nghèo, nhưng hoàn cảnh an ổn, không có khắp nơi đều là cương thi và quái vật ăn người. Cũng không cần thấp thỏm mọi lúc, đề phòng những đồng loại biết “ăn người” sau khi trật tự sụp đổ.



Niên đại hòa bình như thế này quá hạnh phúc. Dựa vào năng lực của Tô Mạt cô, nhất định có thể sống rất tốt.

Còn vấn đề không thích ứng, khó hòa nhập, đối với Tô Mạt mà nói, nó không tồn tại.

Thấy quen sống chết ở mạt thế rồi, có thể sống lại lần nữa, cô đã rất vui, nào sẽ kén chọn.

Hơn nữa còn thời thượng xuyên sách một lần, chính là trải nghiệm bao nhiêu người không có.

Ưu điểm lớn nhất của Tô Mạt chính là cô lạc quan biết đủ, ung dung kiên cường, nếu không cũng không thể sống mười năm ở mạt thế.

Khi mạt thế bắt đầu, cô chỉ mới 14 tuổi, trong một đêm đối mặt với cái chết thảm của cha mẹ, sự thay đổi to lớn của xã hội, không đủ kiên cường sẽ không thể sống sót được.

Sau khi xác định dị năng chính là bàn tay vàng của mình, Tô Mạt liền bắt đầu suy nghĩ sau này.

Sau khi dung hợp lý ức của nguyên chủ, cô đã coi mình thành nguyên chủ, bắt đầu trù hoạch làm sao để mình và nhà họ Tô sống tốt hơn ở niên đại này.

Vấn đề thân phận, cô chắc chắn không thể quá nổi bật, mấy năm nay vẫn nên an ổn một chút. Đợi mấy năm này qua đi, quốc gia cải cách mở cửa, khi đó mới là lúc phóng khoáng tay chân.

Khi tác giả viết cuốn tiểu thuyết này, rất tôn trọng bối cảnh thời đại.

Đối với Tô Mạt đã học lịch sử, lại đọc không ít tiểu thuyết niên đại mà nói, sau cải cách có những cơ hội nào kiếm tiền, cô quá rõ.