Thanh niên trí thức Tô xinh đẹp, nhưng là một người dễ hư. Bà ấy không nói dung mạo cô ấy trắng nõn là dễ hư, vì phần lớn những thanh niên trí thức từ thành phố về đều trắng nõn. Nhưng trí thức Tô khác với những người khác, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé.
Người như vậy lại xuống nông thôn, chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện.
Đại đội sản xuất thôn nhà họ Lục có đặt báo, cha chồng và chồng bà ấy đều đọc. Lúc bọn họ thảo luận, bà ấy cũng thường xuyên ngồi nghe ở bên cạnh, nên hiểu rõ ít nhiều tình hình trong thành phố.
Chưa bàn tới hẹn hò với cô có thể ảnh hưởng đến tương lai của con trai hay không.
Chỉ nói người phụ nữ này quá đẹp cũng không tốt.
Chẳng phải trong sách từng nói từ trước đến nay người đẹp đều bạc mệnh sao? Có lẽ nói câu này sẽ đắc tội với thanh niên trí thức Tô, nhưng bà ấy thấy cô không giống người có thể sống lâu.
Nếu thực sự cưới cô, vậy sẽ có kết cục gì tốt?
"Trường Chinh à, con có muốn suy nghĩ lại không?" Trong lòng Lý Nguyệt Nga tràn đầy khổ sở, từ nhỏ thằng con này đã có chính kiến, chuyện anh quyết định rồi chỉ sợ không dễ dàng thay đổi.
"Thanh niên trí thức Tô trông có vẻ không biết làm nông, không phù hợp với người nhà họ Lục chúng ta."
"Không biết thì khỏi làm, con đâu định để cô ấy làm nông, đến lúc đó có tiền trợ cấp của con nuôi, cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ bọn con là được." Lục Trường Chinh trả lời.
"Đùa gì thế?" Lý Nguyệt Nga lớn tiếng hỏi.
Bà ấy vất vả nuôi con trai trưởng thành, cũng chưa nghe nó nói không để bà ấy làm nông. Lúc này chỉ mới hẹn hò, đã định nuôi người ta.
Hèn gì mọi người đều nói có vợ đều quên mẹ.
Lý Nguyệt Nga thực sự tức giận.
"Vậy con hẹn hò với thanh niên trí thức Tô, đối tượng xem mắt lúc trước phải làm sao?" Lý Nguyệt Nga không vui hỏi.
"Nói thẳng, nói con có đối tượng hẹn hò, không xem mắt."
"Sao có thể? Đối phương do chủ nhiệm phụ nữ công xã giới thiệu." Lý Nguyệt Nga không đồng ý, lỡ như con trai đi xem mắt xong lại vừa ý đối phương thì sao.
Mặc dù làm vậy chẳng tốt lành gì, nhưng bà ấy thà con trai mình không ra gì.
"Không có gì không thể cả, nói thẳng là được. Xem mắt vốn là chuyện của đôi bên, con có người yêu lại đi xem mắt, chẳng phải càng không ổn sao." Một chủ nhiệm phụ nữ công xã, anh chưa xem ra gì đâu.
"Chuyện này..." Lý Nguyệt Nga còn muốn nói gì đó, đã bị Lục Trường Chinh cắt ngang.
"Mẹ à, bây giờ cả nước đều nhấn mạnh vấn đề tác phong, mẹ định để con phạm sai lầm sao? Nếu bị người khác biết con có người yêu còn đi xem mắt, xem như để lại vết nhơ trên quân phục của con rồi."
"Mẹ, mẹ không định bắt con phạm sai lầm." Lý Nguyệt Nga sợ hết hồn: "Đây chỉ là một mối quan hệ mới, người khác vẫn chưa biết."
"Bây giờ chỉ sợ mọi người đều biết, lúc nãy khi con chở thanh niên trí thức Tô về, đi ngang qua phòng đại đội, bị mấy thím phơi gạo nhìn thấy."
Con, con..." Lý Nguyệt Nga chỉ cảm thấy có một luồng máu nóng đang xông lên đầu.
Rõ ràng con trai bà ta đang cố ý! Đi rước thanh niên trí thức đâu cần phải đi ngang phòng đại đội! Còn bị mấy bà thím nhiều chuyện nhìn thấy...
Nghĩ đến hôm nay Lý Thúy Hoa phơi thóc ở chỗ đó, trước mắt Lý Nguyệt Nga tối sầm.
Với tính tình thất thường của Lý Thúy Hoa, chỉ sợ đã học cho cả đại đội biết.