Chương 2

Trong sách, ngoài viết quá trình Dương Tố Vân gian khổ lập nghiệp, còn có gút mắc tình cảm với người chồng quan chức cao Cung Diệp. Hai người trước đây bởi vì hiểu lầm mà ly hôn, người có tình mỗi người mỗi ngả. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nam 8, hai người xóa bỏ hiểu lầm, sau khi phục hôn, hạnh phúc ân ái sống quãng đời còn lại.

Tóm lại, chính là câu chuyện nữ chính Dương Tố Vân thông qua cố gắng của bản thân, cuối cùng tình yêu và sự nghiệp đều bội thu, nhận được vô số vinh dự.

Vốn dĩ là một quyển truyện làm giàu rất hay, nhưng trong truyện lại có một hạt sạn to.

Chính là vốn khởi nghiệp của nữ chính Dương Tố Vân khi chuyển ngành tới từ chị em tốt đã mất, Tô Mạt. Có thể nói, nếu không có số tiền đó, Dương Tố Vân không dễ dàng thành công như thế.

Sau khi Dương Tố Vân thành công, ôm lòng cảm kích với người từng giúp đỡ cô ta, mỗi lần có truyền thông tới phỏng vấn, đều sẽ kéo những người từng giúp đỡ cô ta ra cảm ơn một lượt, nhưng lại chưa từng nhắc tới Tô Mạt và nhà họ Tô - người đã cho cô ta vốn khởi nghiệp, chỉ là thi thoảng kéo ra hồi ức một chút.

Tô Mạt là người Thượng Hải, tổ tiên là nhà tư bản cách mạng, cha Tô Đình Khiêm là giáo sư đại học, mẹ Mạc Ngọc Dung là chủ nhiệm xưởng thực phẩm, bản thân cô cũng là cán sự tuyên truyền ở xưởng dệt.

Ông nội của Tô Mạt, Tô Trọng Lê bắt đầu bí mật tài trợ chính đảng bây giờ ngay từ thời kì kháng chiến. Sau khi lập quốc, còn tích cực hưởng ứng lời hiệu triệu hợp doanh công tư của quốc gia, quyên góp một lượng lớn tài sản cho quốc gia, là nhà tư bản cách mạng được nhiều lãnh đạo quan trọng xem trọng.

Bác của Tô Mạt, Tô Đình Đức còn gia nhập chính đảng hiện tại ngay thuở thiếu thời, cùng tham gia cách mạng, bây giờ nhậm chức sư trưởng ở quân khu nào đó ở tỉnh Quế.

Theo lý mà nói, gia đình như vậy, Tô Mạt lại là con một, không nên xuống nông thôn.

Nhưng tình hình bây giờ đặc biệt, Tô Đình Khiêm bất cẩn bị người ta hãm hại, bị đình chức điều tra. Thấy tình hình ngày càng tệ, để tránh liên lụy con gái, Tô Đình Khiêm đăng báo cắt đứt quan hệ với con gái, sau đó nhanh chóng nhờ quan hệ sắp xếp con gái xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Cứ như vậy, trong cơn hoảng loạn, Tô Mạt theo tốp thanh niên trí thức mới xuống nông thôn.



Khi các thanh niên trí thức tới, đang lúc vụ thu.

Một cô gái thành phố được chiều chuộng như Tô Mạt nào thích ứng được với lao động thể lực cường độ cao này, cộng thêm lại lo lắng cho cha mẹ, sốt ruột hoang mang, gắng gượng hơn nửa tháng, cuối cùng ngã bệnh.

Sau khi thực sự không chịu nổi nữa, xin đại đội trưởng nghỉ nửa ngày đến trạm y tế của công xã lấy thuốc.

Trùng hợp lúc này lại nhận được thư do Dương Tố Vân gửi tới, được biết cha mẹ bị phán điều đi cải tạo. Tô Mạt chịu đả kích lớn, đi đứng loạng choạng, lúc đi qua cầu không đi vững, cắm đầu xuống sông.

Trong nguyên tác, Tô Mạt hương tiêu ngọc vẫn như vậy.

Sau khi Dương Tố Vân nhận được điện báo của công xã, đau đớn muốn chết, lập tức chạy xuống nông thôn an táng cho người bạn tốt, tức nguyên chủ.

Khi sắp xếp di vật của nguyên chủ, phát hiện không ít tiền phiếu và hai cuốn sổ tiết kiệm danh ngạch lớn, sổ đỏ của mấy tòa nhà đồ sộ ở Thượng Hải trong lớp trong của vali.

Sau này cha mẹ Tô biết tin dữ của con gái, đau đớn khôn cùng, ở chuồng bò không gắng gượng quá hai năm cũng đi theo.

Bác cả của nguyên chủ cũng vì nhiều lần chạy vạy cho gia đình em trai, bị đối thủ nắm lấy cơ hội công kích, cuối cùng cũng bị liên lụy đày xuống.

Đợi sau khi bình định, quay về bộ đội cũ cũng không còn vị trí trước kia nữa. Sau đó gặp phải chiến tranh, bác cả nguyên chủ vì lập công, ba cha con xin đến tiền tuyến, cuối cùng đều chết trên chiến trường.

Sau khi nhà họ Tô nhà tan cửa nát, đồ nguyên chủ để lại dĩ nhiên trở thành đồ của nhà họ Dương, khi nữ chính muốn chuyển ngành lập nghiệp, đã lấy số tiền đó làm vốn.

Vốn dĩ tới đây, Dương Tố Vân cũng miễn cưỡng có thể nói là thiện hữu thiện báo.



Nhưng trong truyện, nữ chính có một thao tác cợt nhả, chính là sau mỗi lần đạt được thành tích, đều phải kéo Tô Mạt từ trong ký ức ra đối chiếu, mỗi lần còn phải lưu lại một câu thế này “nhớ lúc đầu nhà họ Tô huy hoàng cỡ nào, bây giờ lại nhà tan cửa nát”.

Tô Mạt không biết nữ chính mang tâm thái gì, nhưng là một người cùng tên cùng họ với Tô Mạt, Tô Mạt có hơi ghê tởm.

Nực cười nhất là ở ngoại truyện, khi cha nữ chính hấp hối, trong lời sám hối nói ra nhà họ Tô xảy ra chuyện là do ông ta báo cáo, nhưng mục đích của ông ta chỉ là muốn cho bạn tốt Tô Đình Khiêm một bài học, không ngờ sẽ bị người ta nắm thóp hãm hại, cuối cùng khiến nhà họ Tô nhà tan cửa nát.

Nghĩ tới đây, nắm đấm của Tô Mạt cứng lại.

Thật sự đâu có lý này!

Cô mặc kệ trong truyện như thế nào, bây giờ cô đã thành Tô Mạt, nhà họ Dương đó đừng hòng chiếm chút tiện nghi nào từ nhà họ Tô.

Người nhà của nguyên chủ, cô cũng sẽ coi là người nhà của mình, bảo vệ thật tốt.

Cô nhớ, nơi mà cha mẹ nguyên chủ bị đày xuống ở ngay đại đội bên cạnh, chỉ cách đại đội Lâm Gia Thôn một ngọn núi mà thôi.

Tới lúc đó cô nghĩ cách, định kỳ gửi lương thực vật tư tới cho họ, chỉ cần vượt qua mấy năm này, mọi thứ đều sẽ tốt lên.

Nghĩ tới tiểu thuyết xuyên việt mình từng đọc trước đây, người xuyên việt đều sẽ có bàn tay vàng.

Tô Mạt bỗng nhiên có chút hưng phấn, không biết cô có bàn tay vàng không?