Chương 7: Chúc Lỗi

Đối với suy nghĩ này của Trần Ngưng, thím Tô không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

Những lời mà Trần Ngưng nói vừa rồi, người ở độ tuổi như bà ấy đều hiểu rất rõ, nhưng những người trẻ tuổi lại chưa chắc đã muốn nghe. Đặc biệt là một vài cô gái có ý muốn trèo cao ở trong thôn, có ai mà không muốn gả tới gia đình kiểu cách giống như gia đình của Quách Thụ Sinh chứ?

Trước đây thím Tô chỉ cảm thấy Trần Ngưng rất xinh đẹp, khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy thoải mái, những mặt khác bà ấy lại hoàn toàn không biết rõ.

Chẳng qua bây giờ xem ra cô cũng là một người khá chín chắn. Ấn tượng của thím Tô về Trần Ngưng coi như đã có sự thay đổi.

Vừa rồi lúc Trần Ngưng tới đây, xuất phát từ sự khách sáo, thím Tô mới trò chuyện với cô vài câu. Nhưng bây giờ bà ấy lại rất nguyện ý để Trần Ngưng ở chỗ này lâu hơn một chút.

Thím Tô cười ha ha kéo lấy tay Trần Ngưng:

“Nếu cháu đã không thích Quách Thụ Sinh, vậy về sau đừng có đi riêng với cậu ta. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, dù cháu không thích cũng không chẳng thể làm gì khác đâu.”

Trần Ngưng biết thím Tô đang ám chỉ điều gì. Bà ấy sợ Quách Thụ Sinh vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, làm ra chuyện ‘gạo nấu thành cơm’, ép cô đi vào khuôn khổ.

Điều này cũng giống với suy nghĩ của Trần Ngưng, nếu không buổi tối hôm nay cô cũng sẽ không cố tình trốn tới nhà của thím Tô.

“Thím à, cháu hiểu rồi. Hôm nay cũng phải cảm ơn thím, nếu chỉ có cháu ở nhà, e là đã gặp rắc rối lớn rồi, cũng may là có mọi người giúp đỡ.”

“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà. Được rồi, cậu Ba và thím Ba của cháu còn chưa về, vào nhà ngồi trước đi.”

Thím Tô lại dắt Trần Ngưng vào nhà, hai người còn chưa ngồi ấm chỗ, con trai út của thím Tô là Chúc Lỗi đã chạy về.

“Phim vẫn chưa chiếu xong mà, sao đã đi về rồi, còn anh trai của con đâu?”

Chúc Lỗi nấc vài cái, sau đó mới có thể nói chuyện:

“Mẹ, hôm nay con bị nấc, khó chịu quá.”

Thím Tô hù dọa cậu:

“Trong nhà tự nhiên mất một số tiền, có phải là mày lấy đúng không? Nói thật với mẹ, nếu không mẹ sẽ đánh gãy chân của mày đó?”

Chúc Lỗi hơi lui về sau một chút, nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại là mẹ đang hù dọa mình. Trước đây anh em bọn họ bị nấc, mẹ cũng dùng một chiêu này, trong lúc cậu giật mình sợ hãi, cơn nấc cũng sẽ dừng lại.

Đáng tiếc lần này lại không có tác dụng, ngay sau đó Chúc Lỗi lại nấc thêm vài lần.

Thím Tô không nhịn nổi nữa, bất đắc dĩ nói với lão thái thái nhà họ Quý:

“Cô cả, trước đây thằng nhóc này bị nấc, cháu thường hù dọa nó. Lúc trước rất có hiệu nghiệm, bây giờ nó lớn rồi, cũng không còn tác dụng nữa.”

Lão thái thái giúp Chúc Lỗi thuận khí, lên tiếng đề nghị:

“Hay là cho uống nước thử xem.”

Thím Tô cảm thấy đây cũng là một cách, bèn múc cho Chúc Lỗi một gáo nước lạnh.

Cậu nhận lấy gáo nước uống ừng ực hết sạch.

Thím Tô bàn lên tiếng hỏi:

“Thế nào, có đỡ hơn chút nào không?”

“Ợ... ợ... Vô dụng.”

Chúc Lỗi tức giận đến mức dậm chân.

Lúc này thím Tô và lão thái thái cũng không còn cách nào, thím Tô bèn xoa xoa lưng Chúc Lỗi, an ủi cậu:

“Có lẽ một chút nữa là sẽ hết, có đứa nhỏ nào mà không bị nấc chứ? Cũng không phải chuyện lớn gì.”

Chúc Lỗi nghe bà ấy nói như vậy, lại cảm thấy có chút không vui:

“Nhưng mà anh con thật sự rất phiền, cứ cười con, còn bắt chước con nữa.”