Tiểu Lộ chủ động bước lên trước, mỉm cười lấy một túi lưới chứa thực phẩm dinh dưỡng ra, nói:
“Bà nội, cháu là tài xế của sở trưởng ở sở bọn cháu. Sở trưởng của chúng cháu nói sức khỏe của người già không tốt, đặc biệt dặn cháu đưa Quý Dã đến đây. Ông ấy còn nói lỡ như bà cần xe đưa lên tỉnh thì cứ nói cháu lái xe chở bà đi là được.”
Quý lão thái thái lên tiếng cảm ơn, Tô Kim Bình bèn cười nói:
“Sở trưởng của các cậu khách sáo quá vậy, tới là được rồi, còn mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?”
Tiểu Lộ lịch sự đặt đồ lên trên bàn, cười nói:
“Không không, đây đều là những chuyện nên làm ạ. Nghiên cứu viên Quý là trụ cột kỹ thuật ở sở chúng cháu, sở trưởng chúng cháu vẫn đang đợi anh ấy đảm nhận vai trò dẫn dắt các vấn đề kỹ thuật về công kiên (tiến đánh công sự kiên cố của địch) đấy ạ.”
“Những thứ này chỉ là một chút lòng thành, mọi người không chê là được.”
Hai bên đều nói lời khách sáo, Tiểu Lộ thấy Quý lão thái thái tạm thời không có gì đáng ngại thì xin phép đi về trước.
Cậu ấy còn phải lên tỉnh thành đón sở trưởng Quách.
Tô Kim Bình tiễn Tiểu Lộ ra ngoài, trước khi rời đi, còn nháy mắt với Quý lão thái thái, sau đó đóng cửa lại.
Khi hai người ra ngoài, Tô Kim Bình tiễn Tiểu Lộ lên xe, nói:
“Sở trưởng của cậu khách sáo quá, không chỉ đưa Quý Dã về, còn tặng nhiều đồ như vậy, tôi nên cảm ơn thế nào đây. Cậu đợi chút, đừng đi vội, tôi bắt cho cậu hai con gà, để cậu mang về cho sở trưởng.”
Tiểu Lộ vội vàng lên xe, xua tay từ chối:
“Không cần đâu thím à, như vậy không được hay cho lắm, chúng cháu không thể lấy đồ của nhân dân. Hơn nữa lãnh đạo của chúng cháu còn đang họp, đến lúc đó phải ở trong khách sạn, không tiện mang vật sống vào.”
Tô Kim Bình cảm thấy gà sống thực sự không phù hợp với mấy nơi nghiêm túc trang trọng như buổi họp, thế là bà ấy đành từ bỏ.
Thím Tô đứng ở ngoài sân, nhìn theo xe của Tiểu Lộ đang chậm rãi đi xa dưới cái nhìn trông ngóng của đám trẻ con, chẳng qua bà ấy còn chưa kịp quay vào trong thì đã bị một đám thôn dân vây quanh.
Chẳng bao lâu, đám người trong thôn đều nghe nói Tô Kim Bình có quan hệ rất tốt với với sở trưởng trong bộ đội.
Sau khi sở trưởng nghe nói sức khỏe Quý lão thái thái không tốt thì đã đặc biệt phái người đưa cháu của bà ấy tới đây.
Trong lúc nhất thời, mọi người càng thêm kính sợ nhìn về phía trong sân. Người nào người nấy đều biết người họ hàng xa này của Tô Kim Bình rất được đại thủ trưởng coi trọng, không giống những người lính bình thường.
Còn về thế lực của sở trưởng thế nào, chỉ dựa vào việc ông ấy có xe jeep cũng đủ vượt ngoài sức tưởng tượng của người dân trong thôn rồi.
Thời buổi này, cho dù là trưởng huyện hay ‘huyện thái gia’ trong truyền thuyết thì cũng chưa chắc có được một chiếc xe jeep. So sánh với ‘huyện thái gia’, thôn dân ở đây cảm thấy sở trưởng thật sự có quyền lực rất lớn.
Trong phòng, hơi thở của Quý lão thái thái rất yếu.
Bà ấy chỉ vào cái ghế bên cạnh ý bảo Quý Dã ngồi xuống, sau đó mới nói:
“Tiểu Dã, lần này bảo cháu tới đây, bà nội có một chuyện muốn nói với cháu.”
Quý Dã nhìn dáng vẻ yếu ớt của bà nội, anh nghe mà trong lòng sốt ruột không thôi, muốn ngăn bà của mình lại:
“Nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì đợi bà khỏe lên một chút rồi hẵng nói, bà nghỉ ngơi trước đi ạ.”