Đã có Tô Kim Bình đi tiên phong ở đằng trước, La Khiết tất nhiên không có lý do gì mà không đồng ý, dù sao bà cũng không có cách nào tốt hơn.
Vài người đã quyết định xong, thầy thuốc Hồ để lại thuốc cho Trần Ngưng, dặn dò La Khiết sắc thuốc đúng giờ, sau đó lập tức rời khỏi nhà họ Trần để đi khám bệnh.
Tỉnh thành, Sở Nghiên Cứu 263 của một quân khu nào, nơi nay hoàn toàn được bao phủ bởi màu xanh của thực vật. Thấp thoáng giữa đám cây xanh, năm toà nhà cao tầng đứng sừng sững ở các hướng khác nhau.
Tuy rằng trời đã chập tối, toà nhà 4 tầng ở hướng nam thỉnh thoảng vẫn có người ra vào.
Cửa của một phòng họp nhỏ ở lầu 3 được mở ra, trên bệ cửa sổ bằng gỗ bày một số cây thường xanh.
Vài người mặc quân phục màu xanh lá mạ đứng bên cạnh bàn hội nghị to rộng. Trên mặt bàn đặt một bản vẽ đồ án phức tạp, một vị sĩ quan trẻ tuổi một tay cầm bút, tay còn lại chỉ vào bản vẽ nói gì đó. Khuôn mặt của người nọ góc cạnh rõ ràng, mặt mày sáng sủa, ngón tay thon dài, tuy rằng khi nói chuyện hơi hơi khom lưng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới vóc dáng cao lớn của anh.
Đang nói, ngoài cửa lại vang lên một tiếng: “Báo cáo!”
Mấy người quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhận ra người tới là một quân nhân trực tổng đài của phòng liên lạc.
“Có chuyện gì?”
Có người hỏi.
“Báo cáo, tôi vừa nhận được điện thoại từ người thân của nghiên cứu viên Quý. Bà ấy bảo tôi thông báo cho nghiên cứu viên Quý rằng bệnh tình của bà nội anh ấy không tốt lắm, hy vọng anh ấy có thể mau chóng thu xếp về nhà một chuyến.”
Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Quý Dã vừa mới nói chuyện, có người lập tức mở miệng nói:
“Quý Dã, hay là cậu về nhà một chuyến đi, trái tim của người già không tốt, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Cậu về trước đi, cũng không cần quá lo lắng về hạng mục. Mấy người chúng tôi sẽ dựa theo kết quả nghiên cứu hai ngày qua rồi điều chỉnh lại một chút, chờ cậu trở về vừa hay có thể cùng nhau thảo luận. Nếu hạng mục được thông qua, thì có thể đưa vào sử dụng.”
Một người khác lại nói:
“Đã trễ thế này rồi, nơi này cách nơi đó cũng khá xa, hình như mua vé cũng không dễ đâu? Hay là để tôi đi hỏi sở trưởng, xem sáng mai sở trưởng có thể đưa cậu đi không?”
Quý Dã cầm chặt chiếc bút chì, trong lòng lo lắng không yên, suy đoán bệnh tình của Quý lão thái thái đang ở thôn nhà họ Chúc.
Anh nhớ rõ lúc anh trở về, sức khỏe của bà nội đúng là không được tốt cho lắm. Có lẽ vị thầy thuốc Hồ kia cũng không có phương pháp trị liệu nào tốt hơn, dẫn tới bệnh tình lại chuyển biến xấu.
Mười mấy năm nay bà nội đã sống chung với bệnh tật, nhưng bà cũng không vì bệnh tật mà làm phiền tới công việc của anh.
Bởi vậy Quý Dã cũng không có bất cứ sự nghi ngờ nào, anh lập tức nói:
“Sở trưởng còn phải đi họp, đừng làm phiền đến ông ấy. Sáng mai tôi sẽ tới nhà ga mua vé, huyện Lạc Xuyên cũng không xa, ắt hẳn có thể tới đó ngay trong ngày.”
Chẳng qua người vừa nói chuyện cũng không để ý đến anh, anh ấy đi ra ngoài, trực tiếp đi tới văn phòng của sở trưởng.
Sau đó, chưa tới mười phút thì đã quay trở lại.
Vừa trở về phòng họp, anh ấy đã nói với Quý Dã:
“Sở trưởng đồng ý rồi, bảo cậu 6 giờ sáng mai chờ ở cổng lớn. Ông ấy cũng tiện đường với cậu, vừa lúc có thể đưa cậu một đoạn.”