Thầy thuốc Hồ thầm rủa một tiếng, ông tin cậu ta mới là lạ đó?
Ai biết cậu ta muốn nói gì với Trần Ngưng chứ?
Lúc này trưởng thôn đã kéo thầy thuốc Hồ đi tới cửa sân, Chúc Lục cũng đi theo, trong phòng ngoại trừ Ngũ Kiến Thiết và Trần Ngưng ra, cũng chỉ còn một người bệnh đang ngủ.
Thầy thuốc Hồ thay đổi một phương hướng có thể nhìn thấy Trần Ngưng và Ngũ Kiến Thiết, mắt trông mong mà nhìn.
Trưởng thôn đứng bên cạnh cẩn thận nói:
“Lão Hồ, chắc hẳn ông cũng biết ý đồ của chú nhiệm Ngũ. Ông nói xem nếu hai người bọn họ thành đôi, cho dù là đối với Tiểu Ngưng hay là đối với thôn của chúng ta, đây cũng đều là chuyện tốt! Ông thấy có đúng không?”
“Chủ nhiệm Ngũ nói, ánh mắt đầu tiên cậu ta nhìn thấy Tiểu Ngưng, thì đã quyết định sẽ là con bé. Nếu Tiểu Ngưng đồng ý, chủ nhiệm Ngũ lập tức có thể đưa con bé đến huyện thành, tìm một đơn vị tốt cho con bé. Ông nói xem chúng ta là trưởng bối, ai mà chẳng mong con cháu của mình có thể sống tốt chứ?”
Vẻ mặt của thầy thuốc Hồ tỏ rõ sự không vui, quay đầu nói:
“Trưởng thôn, ông cũng đừng giả bộ không biết, có một số việc người khác không biết, nhưng lão Hồ tôi sao có thể không biết chứ? Tại sao ông không nói Ngũ Kiến Thiết còn có một đứa con? Còn có vợ trước của cậu ta chết như thế nào, ai có thể nói rõ được?”
“Ông thật sự không biết hay là giả vờ hồ đồ, cũng không sợ Tiểu Ngưng rơi xuống hố lửa à!”
Vẻ mặt của trưởng thôn có chút xấu hổ, nói:
“Ai mà không có tam tai lục nan? Chắc là mắc phải căn bệnh gì đó thôi. Vả lại người vợ trước của chủ nhiệm Ngũ là do nhà cậu ta bắt cưới, bản thân cậu ta cũng không thích. Còn Tiểu Ngưng lại là do chính cậu ta chọn! Hai người hơn kém nhau tám tuổi, cậu ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tiểu Ngưng, ông nói xem có đúng không?”
Thầy thuốc Hồ bèn hừ một tiếng, nói:
“Nói như không nói. Rất nhiều bệnh của phụ nữ đều là do tức giận công tâm mà ra. Dù sao tôi cảm thấy việc này không đáng tin cậy!”
Thầy thuốc Hồ cảm thấy bản thân có nói gì thì trưởng thôn vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.
Ông bèn duỗi cổ, muốn nghe xem Ngũ Kiến Thiết và Trần Ngưng đang nói gì, đáng tiếc là bọn họ đứng ở khá xa, hoàn toàn nghe không rõ.
Trần Ngưng đứng ở cửa phòng chứa củi, nói:
“Một lát nữa thuốc sẽ nguội, phải để cho người bệnh uống đúng thời điểm. Thế nên chủ nhiệm Ngũ có gì muốn nói thì nói nhanh đi.”
Ngũ Kiến Thiết có thể nhìn ra được, Trần Ngưng vẫn luôn không thích anh ta, ngay cả lúc nói chuyện cũng không muốn nhìn anh ta.
Điều này khiến cho một người luôn luôn kiên ngạo như Ngũ Kiến Thiết cũng dần mất hết sự kiên nhẫn.
Anh ta không định cho Trần Ngưng không gian để tránh né, lập tức nói:
“Đồng chí Trần Ngưng, anh cảm thấy em ở nơi này thật sự là có chút phí phạm. Em có năng khiếu học y như vậy, nếu em đồng ý, anh có thể nhờ người giúp em được đi làm ở bệnh viện.”
“Nếu em không muốn làm ở bệnh viện, cũng có thể đi đơn vị khác. Mà cho dù là ở đơn vị nào, thì nó vẫn tốt hơn là ở lại nơi này.”
Trần Ngưng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói:
“Không cần, bây giờ tôi tạm thời chỉ muốn đi theo thầy thuốc Hồ học y thôi.”
Ngũ Kiến Thiết âm thầm hít một hơi, đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, còn nói thêm:
“Em còn trẻ, có đôi khi sẽ không nhìn được mọi việc một cách tường tận.”