"Cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, đã bắt đầu sinh mủ rồi. Bệnh này chữa được, nhưng cũng có rủi ro nhất định, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ kê đơn thuốc ngay."
Nói xong, thầy thuốc Hồ gọi Trần Ngưng tới, nói với cô:
"Cháu lại đây ngồi, sau đó bắt mạch thử xem, trải nghiệm mạch đập này một lúc đi."
Trần Ngưng vội vàng ngồi xuống, cẩn thận bắt mạch.
Khi cô còn ở bệnh viện, cô làm ở khoa thận, cơ hội để gặp được những ca viêm ruột thừa cấp tính như này cũng rất ít.
Cho nên dù ở mặt lí thuyết, cô biết bệnh này phải chữa như thế nào, nhưng cơ hội được thực hành hầu như là không có.
Hơn nữa, một khi người bệnh bị bệnh này, người nhà đều sẽ trực tiếp đưa đến bệnh viên Tây Y để phẫu thuật, rất ít người sẽ chọn Đông Y để trị những căn bệnh nặng như này.
Dù có người dám đưa người bệnh đến chữa theo phương pháp Đông Y, thì bác sĩ Đông Y bình thường cũng không dám nhận.
Chẳng qua có một nhà thuốc nào đó đã chế tạo ra thuốc chữa bệnh viêm ruột thừa, trong đó hầu hết là thuốc nước có Đại Hoàng Mẫu Đơn và cây bo bo đắng.
Lúc này bên ngoài cửa truyền tới tiếng động, rất nhanh màn cửa đã bị người xốc lên, trưởng thôn Chúc dẫn đầu bước vào, phía sau ông ấy còn có thêm vài người.
Trưởng thôn vừa bước vào, lập tức đưa mắt nhìn về phía giường, phát hiện người phụ nữ đã sốt đến mức bất tỉnh nhân sự, cả người mơ mơ màng màng, có lẽ cho dù có muốn nói chuyện thì cô ấy cũng chẳng thể nào trả lời được.
Đôi mắt của người phụ nữ vẫn luôn nhắm chặt, tình hình có vẻ rất không ổn.
Trưởng thôn Chúc quan sát tình cảnh trong phòng, sau đó hỏi thầy thuốc Hồ:
“Bệnh của vợ Chúc Lục có nặng không vậy, liệu có chữa được không? Nếu muốn đưa tới bệnh viện ở trên huyện, trong thôn có thể chuẩn bị một chiếc xe ngựa.”
Thầy thuốc Hồ lắc đầu:
“Bệnh của cô ấy chuyển biến quá nhanh, đi xe ngựa đến bệnh viện trên huyện cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, e là không kịp. Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải nhanh chóng uống thuốc.”
Sau đó, thầy thuốc Hồ vừa viết đơn thuốc, vừa hỏi Trần Ngưng:
“Bé con, cháu cảm thấy bệnh của cô ấy nên dùng đơn thuốc gì?”
Trưởng thôn kinh ngạc nói:
“Bệnh nặng như vậy, Tiểu Ngưng sao có thể biết cách chữa chứ? Thầy thuốc Hồ, ông cũng đừng làm khó con bé.”
Thầy thuốc Hồ lại lắc đầu:
“Nói vậy cũng không đúng, con bé từ nhỏ đã đi theo ông nội nó, nói không chừng đã học được không ít kiến thức. Tôi hỏi con bé một chút cũng không sao cả, cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.”
Người đàn ông trung niên trong phòng lại vô cùng sốt ruột, sợ thầy thuốc Hồ nói chuyện với Trần Ngưng sẽ làm chậm trễ việc chữa trị cho vợ mình. Nhưng anh ta cũng không dám xen mồm chọc cho thầy thuốc Hồ mất hứng, nên chỉ có thể nôn nóng xoa xoa tay.
Thầy thuốc Hồ đã nói như vậy, Trần Ngưng đương nhiên sẽ không làm xấu mặt ông, cô lập tức nói:
“Nếu là giai đoạn đầu của bệnh viêm ruột thừa cấp tính không bị sinh mủ, có thể dùng thuốc nước Đại Hoàng Mẫu Đơn. Nếu đã sinh mủ nhưng không bị sốt, hoặc bị tái phát mãn tính, có thể sắc thuốc từ cây bo bo trắng. Chẳng qua hai trường hợp kể trên cũng không giống với bệnh tình hiện tại của thím ấy. Cháu đang suy nghĩ, không biết có thể dùng Công Độc Thừa Khí Thang* được không?”
*Thang thuốc chữa bệnh đại tràng, giải độc,…
Nghe cô nói xong, trưởng thôn Chúc tuy rằng không nghe hiểu được một câu nào, nhưng ông ấy cảm thấy lời Trần Ngưng nói rất cao thâm.
Mỗi câu đều có không ít thuật ngữ chuyên nghiệp, khiến người ta như lọt vào trong làn sương mù, hay là con bé thật sự biết rất nhiều thứ?