“Em biết anh sợ con bé gả cho nhà giàu bị ức hϊếp, nhưng anh cũng phải nghĩ lại, con bé trắng trẻo xinh đẹp như vậy. Anh thật sự muốn để con bé tìm một gia đình giống như nhà chúng ta, để con bé mỗi ngày đều phải ra đồng làm việc kiếm công điểm*, trời nắng thì dính đất trời mưa thì dính bùn. Làm việc quần quật cả một năm cũng không dư ra được cái gì, ăn cũng không ngon, anh nhẫn tâm như vậy sao?”
(Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây),
“Không phải anh không biết làm ruộng vất vả đến mức nào. Nếu để con bé thật sự ra đồng làm việc, thì không đến một hai năm, khuôn mặt đó bàn tay đó chắc chắn sẽ bị hủy hoại, ngay cả dung mạo xinh đẹp của con bé cũng trở nên uổng phí. Rồi lúc đi viếng mồ mả, chúng ta phải giải thích thế nào với ba của anh chứ?”
Cậu Ba Trần gãi đầu, lại xoa mặt, đành phải nói:
“Vậy thì cứ gặp đi, nhưng mà vẫn phải hỏi ý của con bé trước.”
“Anh thấy con bé này sau khi khỏi bệnh, đột nhiên lại rất có chính kiến, hay là em đi hỏi dò ý của nó trước đi.”
La Khiết nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Trần Ngưng, hình như rất không thích đồ mà nhà trưởng thôn tặng.
Bà không khỏi có chút đau đầu, nhưng việc này để chồng của mình đi nói với Trần Ngưng cũng không thích hợp, bà vẫn nên ra mặt thì hơn.
Chẳng qua Thím Ba còn chưa kịp suy nghĩ nên nói chuyện này với Trần Ngưng thế nào, bà lại nghe thấy tiếng chó sủa ở trong sân. Đi ra ngoài nhìn, thế nhưng lại là chị dâu của mình - Ngưu Thúy Phương.
Ngưu Thúy Phương bưng một cái chén lớn, trên chén còn phủ một lớp vải thưa, nhiệt khí vẫn đang không ngừng tỏa ra.
“Tiểu Ngưng vẫn chưa ngủ đúng không? Em gọi nó ra đây nói chuyện một chút đi.”
La Khiết đánh giá Ngưu Thúy Phương một lượt, sau đó hỏi bà ta:
“Chị dâu, đã trễ như vậy rồi, sao chị lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Ngưu Thúy Phương nâng chén sứ lớn trong tay lên, liếc mắt nhìn La Khiết, hỏi ngược lại:
“Đưa một chút đồ ăn cho con bé, em sẽ không ngăn cản đấy chứ?”
Chồn đi chúc tết gà, chắc chắn không có ý tốt!
Trong lòng La Khiết chửi thầm, mấy năm gần đây hai nhà cũng không qua lại với nhau, ngày thường cả nhà Ngưu Thúy Phương cũng chẳng đoái hoài gì tới Trần Ngưng, hôm nay lại đột nhiên tới đây tìm cô, còn cố ý mang theo đồ ăn, muốn nói không có ý gì, La Khiết chắc chắn là không tin.
Lúc này Trần Ngưng nghe thấy tiếng bèn đi tới. Cô đứng ở dưới ánh trăng, tóc đen xõa ở trên vai mềm mại mượt mà, đôi con ngươi đen láy lấp lánh không khác gì sao ở trên trời.
Trái tim của Ngưu Thúy Phương lập tức đập lỡ một nhịp, thầm nghĩ mấy hôm không gặp, con bé này lại càng thêm xinh đẹp.
Khó trách chủ nhiệm kho lương Ngũ Kiến Thiết muốn nhờ gia đình trưởng thôn làm mai cho anh ta!
Bà ta thu hồi suy nghĩ, bước hai bước, thân thiết nắm chặt lấy tay của Trần Ngưng, cười nói:
“Ban ngày anh cả của cháu có ra chợ mua một cân thịt, buổi tối thím bèn gói sủi cảo nhân rau cần, đặc biệt chừa lại cho cháu một chén. Hẵng còn đang nóng, lát nữa cháu cầm về ăn đi.”
Trần Ngưng không dấu vết rút tay lại, cũng không nhận lấy chén sủi cảo kia:
“Nhà thím đông người như vậy, một cân thịt cũng không đủ cho nhà thím ăn, không cần mang cho cháu đâu. Buổi tối cháu đã ăn rất no rồi, không thể ăn thêm nữa.”
“Bây giờ thời tiết đang rất nóng, đồ ăn không thể để qua đêm, thím mang về chia cho mọi người trong nhà ăn đi.”
“Cháu hơi buồn ngủ, cháu xin phép đi về trước.”
Nói xong câu đó, Trần Ngưng lập tức xoay người trở về phòng, thế nhưng không hề có ý định tiếp tục nói chuyện với Ngưu Thúy Phương.