Chương 8

Cho nên cô mới hấp tấp chạy đến, mặt dày nói ra những lời này.

Nhưng cô không hối hận, cô không biết tại sao mình được phân đến trang trại này, cô muốn rời khỏi đây!

Cô là phụ nữ, có thể lập gia đình, thay vì bị chà đạp hoặc bị ép kết hôn với một tù nhân hay một kẻ ăn bám, không bằng cô tự mình chiến đấu vì mạng sống của mình.

Anh không đồng ý cũng không sao, có thể giới thiệu cho cô người đàn ông đáng tin cậy khác, chắc không phải là vấn đề lớn đúng không?

Trong lòng thay đổi suy nghĩ, muốn nói hai câu để anh biết rằng cô không cần phải dựa vào anh.

Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đầu cô: “Vậy thì kết hôn đi.”

Giang Vãn: “?”

Có lẽ do biểu cảm ngạc nhiên của cô quá rõ ràng, người đàn ông trước mắt cô còn kiên nhẫn giải thích: “Tôi độc thân, chưa từng kết hôn, cũng không có đối tượng.”

“Tôi nghĩ cô cũng không tệ, chúng ta có thể kết hôn.”

Trình Nghiêu nói xong những lời này, anh không nhịn được nắm chặt lòng bàn tay, vô thức nghiến chặt răng, dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn cô.

Da của anh hơi đen nên cho dù giờ phút này đỏ mặt thì người khác cũng không nhận ra.

Nếu Lục Minh ở đây, sẽ phát hiện ra một người trầm ổn điềm tĩnh trước sau như một, giờ phút này lại căng thẳng.

Anh không phải là người bốc đồng nhưng tối qua, lần đầu tiên nhìn thấy cô, trên người anh đã có một loại cảm xúc khuấy động, cho nên mới có thể nói ra những lời kia, sau khi biết được tình cảnh của cô, liều lĩnh đồng ý kết hôn.

Cô rất xinh đẹp, khiến người ta mê đắm nhưng anh biết sự thôi thúc trong anh không phải đến từ vẻ ngoài của cô mà là âm thanh trong tiềm thức đang chỉ dẫn anh.



Hứa với cô, kết hôn với cô và bảo vệ cô.

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Ánh mắt Trình Nghiêu hơi trầm xuống, hỏi: “Đổi ý?”

Giang Vãn lập tức bình tĩnh lại sau kinh ngạc, cô lắc đầu: “Không, không có, vậy khi nào chúng ta kết hôn?”

Cô sẽ không hối hận, cô sợ anh hối hận.

Trình Nghiêu khẽ nhếch khóe môi, sau đó tiếp tục nghe khuôn miệng nhỏ nhắn của cô nói: “Xin chào đồng chí, tôi tên là Giang Vãn, năm nay tôi 18 tuổi, tôi không thể lừa anh. Bởi vì nhà ông bà tôi…Tôi họ Giang nhưng ông bà ngoại của tôi đã mất trong chiến tranh trước khi giải phóng, mẹ và chú tôi cũng mất khi tôi còn rất nhỏ.”

Trình Nghiêu chăm chú lắng nghe, không hề cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì trước đó, anh đã điều tra chi tiết tình trạng cơ bản của nông trường 528 và tư liệu về mỗi người ở đây.

Vốn dĩ anh dẫn đội lính đóng quân ở đây là để tiếp nhận và trấn chỉnh nông trường 528, anh chưa từng ra đánh trận mà không có sự chuẩn bị.

Anh “ừ” một tiếng: “Trình Nghiêu, 25 tuổi, vừa mới rút lui từ biên giới, hiện tại đang là đội trưởng đội kỹ thuật nông trường 528.”

Nói xong, anh vào phòng lấy quần áo, sau đó đi ra ngoài tiếp tục nói: “Chuyện kết hôn không nên để chậm trễ, tôi đi tắm rửa trước, sau đó đi tìm lãnh đạo nông trại viết thư giới thiệu, cô đi ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta đến xã lấy giấy chứng nhận kết hôn.”

Bây giờ Giang Vãn mới chú ý, sau một ngày làm việc, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, dính đầy bụi bùn, không thể bẩn hơn được nữa.

Mà hai bọn họ, ở trong tình trạng như vậy, giống như nói về việc nhà, quyết định việc chung thân đại sự của cả hai.

Đêm đó, cô không ngủ yên giấc được, luôn nằm mơ, mơ thấy sự quấy rối và uy hϊếp mà cô gặp phải trong một tháng qua kể từ khi đến trang trại, chân thật giống như cô lại trải qua những điều đó một lần nữa, cô may mắn thoát được, Lý Nhị Cường lập tức cười rộ lên: “Cô cho rằng cô có năng lực may mắn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Đó chẳng qua là ông đây đang trêu đùa cô thôi! Nếu dễ dàng bắt được thì thật nhàm chán, chạy tiếp đi, chạy hăng hái lên!”