Chương 6

Lý Chiêu Nga đập búa lung tung, tiếp tục la hét: “Không biết xấu hổ! Ra ngoài cho tao, một đứa con gái ở trong nhà của đàn ông cả một đêm, tao sẽ kiện mày tội lưu manh! Mày hại Cường Tử nhà tao, tao sẽ cho mày không được chết tử tế!”

Giang Vãn không thể nghe tiếp được nữa, cô chết thì không sao nhưng cô không thể liên lụy đến những người tốt vô tội.

Tuy mới chỉ gặp một lần nhưng cô biết những người của đội công trình đều là người tốt, lại càng biết những người lính cũ ở nông trường 528 đã bị bọn ác ôn này gϊếŧ hại!

Đột nhiên cô cảm thấy hối hận vì xúc động tối qua, lẽ ra cô phải nhảy xuống sông lớn!

Cô hoảng hốt xuống giường, đi giày rồi ra kéo chốt cửa.

Nhưng vừa kéo cửa ra được một khe hở thì bị người bên ngoài đóng lại.

Sức lực rất lớn, Giang Vãn bất ngờ không kịp đề phòng. Chờ đến khi cô phản ứng lại, tấm ván cửa đã tuột khỏi tay cô, đập mạnh vào khung cửa.

Giọng nói lạnh lùng của Trình Nghiêu từ bên ngoài vang lên, trầm thấp, mang theo sự bình tĩnh không thể từ chối: “Ở trong đi!”

Giọng nói này giống như có một loại ma lực không rõ ràng nào đó, lập tức xoa dịu trái tim đang căng thẳng và hoảng loạn của Giang Vãn.

Cô không nhúc nhích, chỉ đứng sau cánh cửa lắng nghe.

Trình Nghiêu đứng trước cánh cửa một lúc, xác định cô sẽ không xúc động đi ra, mới bước về phía đám đông náo loạn bên ngoài.

Anh không nói gì, tiến lên mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của người đàn ông, đối phương lập tức cảm thấy đau đớn, chiếc liềm trong tay rơi xuống đất, anh lại duỗi tay đẩy một cái về phía trước, người này bị đẩy lùi về phía sau.

Sạch sẽ lưu loát, gϊếŧ gà dọa khỉ.

Bởi vì hắn đứng ở phía trước, không ít người chen chúc phía sau để gây sự, khi hắn ngã xuống, đám người đứng sau cũng ngã thành một đống.



Trình Nghiêu nhìn hai người lính đóng quân bên cạnh: “Có việc gì không?”

Bọn họ vừa bị Lý Chiêu Nga và một người phụ nữ khác giữ chặt, nếu lưỡi liềm bổ xuống, hai người họ chắc chắn lành ít dữ nhiều.

“Không có việc gì, cảm ơn đoàn… Cảm ơn đội trưởng Trình!”

Người ngã xuống đất nhanh chóng đứng dậy. Hắn lại giơ vũ khí trong tay lên một lần nữa.

Một số binh lính trong đồn không nhịn được chửi rủa: “Mẹ kiếp! Những kẻ này còn khó đối phó hơn kẻ địch!”

Trình Nghiêu không nói một lời, vẻ mặt vô cảm, dùng tay không trực tiếp tấn công kẻ cầm đầu gây rối, tước bỏ dụng cụ trong tay hắn, đá văng, sau đó xách người hắn ném sang bên cạnh.

Nhẹ nhàng như ném một cái bao tải, rồi nói: “Trói lại!”

Vừa nói anh vừa xử lý thêm hai người nữa, cuối cùng các binh sĩ đóng quân đã bình tĩnh lại, học theo dáng vẻ của anh, trước tiên dỡ bỏ vũ khí của bọn họ, sau đó trói họ lại.

Các thành viên khác của đội kỹ thuật thì dùng gậy dài đẩy những người phụ nữ đang nhảy lên nhảy xuống làm loạn trong đó.

Dù là như thế nhưng cũng không ít binh lính đóng quân bị cào vào tay và mặt đến chảy máu.

Trình Nghiêu cũng bị một vết trên cánh tay.

Lục Minh tra hỏi Lý Nhị Cường và đám người thân cận với hắn suốt cả một đêm, lúc anh ấy vội vàng chạy tới thì hiện trường đã được trấn áp, cả hai bên đều rất chật vật.

Anh ấy tức giận nghiến răng, nếu không phải những tên tử tù này đều được chuyển thành tù nhân lao động cải tạo, đến nơi đây lao động cống hiến, nếu không phải bọn họ có kỷ luật, anh ấy chắc chắn sẽ rút súng ra!