Chương 45

Khái niệm những ngày tháng tốt đẹp là gì?

Chính là muốn ăn gì thì ăn gì, muốn mua cái gì thì mua cái gì, không cần thiết bởi vì thiếu tiền mà thắt lưng buộc bụng.

Vì vậy, hiện tại lương của anh một tháng được 60 tệ, nói nhiều thực ra cũng không nhiều.

Với lại bây giờ vẫn chưa có con, haiz, cũng đã kết hôn rồi, sinh con không phải là chuyện sớm muộn hay sao?

Giang Vãn đánh giá kỹ sắc mặt của anh, thấy anh không hề giả tạo, cuối cùng cũng mang đông trùng hạ thảo giấu diếm ra đưa cho anh: “Bây giờ chỗ này, chỗ này đều chưa được xử lý qua, nếu như phơi khô sẽ rất có giá trị, nếu giờ bán luôn, có lẽ giá sẽ thấp hơn một chút.”

Trình Nghiêu lần đầu tiên được tiếp xúc với loại đồ vật này, liền hỏi cô: “Vậy trong lòng em có giá cả lý tưởng chưa?”

Giang Vãn lắc đầu: “Không có.”

Lúc trước cô cũng chưa có tiếp xúc với loại này bao giờ, nhưng cô chính là có thể vừa nhìn đã nhận ra vật này trong đất, giống như là, vừa sinh ra đã biết vậy.

Cô cho rằng điều này là do thuộc tính của Tỳ Hưu phù hộ.

Trong lòng Trình Nghiêu đã có tính toán, đưa đồ cho cô cất kỹ: “Hiện tại không gấp, muốn bán đồ phải đợi đến tối mới được.”

Giao dịch trong chợ đen cũng có một hệ thống riêng của nó, những con buôn kia đều là buổi tối mới đến thu mua đồ, sau đó nhân lúc vẫn còn đêm tối mà đi nơi khác, vả lại vào ban ngày, tất cả các món đồ đều được bán rải rác bởi các đại lý đồ cũ cho người dân bản địa.

Đơn giản mà nói, chính là buổi tối đi bán sỉ hoặc thu mua, ban ngày sẽ đi bán lẻ.

Giang Vãn thấy anh hình như rất hiểu biết nơi đó, cũng không nhiều lời nữa, mang đồ cất đi.



Trình Nghiêu nói: “Thu dọn đồ đạc một chút, hôm nay chúng ta liền chuyển qua nhà mới.”

Giang Vãn: “Gấp như vậy sao?”

Nhà mới của bọn họ đã được hoàn thành trước vụ thu hoạch mùa thu, chỉ là trước đó vẫn cứ để đấy, chưa có dọn vào.

Cô ở bên này ngược lại cũng dần dần quen thuộc rồi, nhất thời cũng không nghĩ đến phải chuyển nhà.

Tóm lại là, bây giờ phải chuyển nhà, thì thấy rất đột ngột.

Trình Nghiêu rất chắc chắn: “Đúng, chuyển qua đó cho tiện.”

Giang Vãn vừa nghe thấy liền hiểu rồi, bọn họ mua nhiều đồ như vậy, ví dụ như đầu heo móng heo, muốn nấu thì bắt buộc phải xử lý, ở nơi ở trong ký túc xá nhỏ lại còn nhiều người nhiều tai mắt, quả thật không tiện.

Không bằng chuyển đến nhà mới, cửa viện vừa đóng, muốn thu dọn thế nào thì thu dọn thế ấy, tự do tự tại.

Trình Nghiêu lại có những cân nhắc khác, nếu như buổi tối anh muốn đi lên trấn trên thì, anh bắt buộc phải ra ngoài một cách lặng lẽ.

Nhưng sống ở trong ký túc xá, bên cạnh đều là những chiến hữu tai thính mắt tinh, mặc dù anh rất tự tin rằng mình có thể tránh để họ phát hiện ra, nhưng vẫn là không tiện.

Thế là Giang Vãn cũng không nhiều lời, lập tức thu dọn đồ đạc, tốt ở chỗ đồ đạc của bọn họ không nhiều, hầu hết đồ đạc của bọn họ đều để ở trong bảo khố của cô, vì vậy chuyển nhà chỉ cần một mình anh cũng được rồi, còn rất nhẹ nhõm.

Sau khi mang đồ đạc chuyển qua đó, Giang Vãn nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Chúng ta lên núi hái nấm đi? Buổi tối nấu gà hầm nấm thế nào?”

Trước đó khi quay trở lại, cô hình như nhìn thấy có người đi từ trên núi xuống, cái giỏ đeo sau lưng đựng rất đầy, đều là nấm.



Cũng phải, năm nay thu hoạch không tốt, đồ ăn của nhà nhà hộ hộ đều không đủ ăn, tất nhiên là có thể làm ra nhiều đồ ăn một chút thì sẽ làm nhiều một chút.

Trên tay Trình Nghiêu cầm một cái rìu, lại lấy một cuộn dây và một cái sọt: “Vừa hay đốn một ít củi đem về.”

Giang Vãn lặng lẽ gật đầu, ừm, người đàn ông này suy nghĩ rất chu toàn đó chứ, cái giường sưởi kia, nếu như muốn có một buổi tối ấm áp, chỉ dựa vào cây khô thôi thì không đủ đốt, còn phải lên núi chặt củi khô về mới được.

Có điều hiện tại trời vẫn chưa lạnh lắm, buổi tối cũng không cần đốt giường sưởi, vì vậy củi có thể dùng từ từ.

Hai người đi lên núi, bây giờ người đến hái nấm còn không ít, một đường này lên núi gặp không ít người quen.

Ví dụ như mấy cô con gái nhà họ Mã, còn có Lục Thanh Hương và Tiền Đoá bọn họ.

Trình Nghiêu quan sát xung quanh, kéo Giang Vãn: “Chúng ta đi bên kia.”

Giang Vãn không có ý kiến, sau đó cùng anh đi vào sâu trong núi.

Nhìn bóng lưng của bọn họ sau khi rời đi, trên mặt của Lục Thanh Hương toàn là oán giận và ghen tị không cam, vì sao cùng là thanh niên trí thức, cô lại có thể được đàn ông nâng trong tay, còn cô ta chỉ có thể sống những ngày như heo chó không bằng!

Còn có, Cao Quân còn là người đàn ông cô ta tự mình dâng tới cửa, bị đánh gãy cả chân rồi, cho dù có thể từ trong ra ngoài, vậy cũng là một tên tàn phế rồi!

Nhưng cô ta ngoại trừ trong lòng không cam tâm ra, lại không thể làm được chuyện gì khác, Cao Quân là tự làm tự chịu.

Tiền Đoá nhìn thấy sắc mặt cô ta không tốt, liền an ủi nói: “Thực ra chồng của cô không có cũng tốt, cô còn có thể sống những ngày ổn định, những cây nấm này mọc rất tốt, chúng ta hái một ít đem về hầm ăn xào ăn cũng được.”

Lục Thanh Hương “ừm” một tiếng rất nghèn nghẹn, cúi đầu hái nấm.