Đổng Bác Hậu: "Cao Quân, vừa được thả về cách đây không lâu."
Trình Nghiêu không nói thêm điều gì nữa, bởi vì nhìn thấy bóng dáng của Giang Vãn đang thấp thoáng đến đây.
Khi Giang Vãn đến nơi, thấy hai người đang đứng ở bờ ruộng nói chuyện, Đổng Bác Hậu nói và Trình Nghiêu nghe, sắc mặt tương đối khó coi.
Cô không bước đến gần nữa, nhưng ngay sau đó một giây, Trình Nghiêu bình tĩnh trở lại, sải bước đi về phía cô.
Trên mặt không thể nhìn thấy điều gì bất thường, nhưng vẫn cảm thấy có chút... sát khí tỏa ra.
Sát khí?
Ừm... hơi đáng sợ.
Giang Vãn theo bản năng lùi lại nửa bước, nhưng rất nhanh lý trí đã giúp cô đứng vững.
Trình Nghiêu đương nhiên đã nhận ra, cho nên lúc đứng trước mặt cô thì đã kiềm chế rất tốt cảm xúc của mình.
Ánh mắt anh dịu xuống, nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, chuyện này anh sẽ xử lý."
Có lẽ Đổng Bác Hậu đã nói cho anh biết chuyện xảy ra vừa rồi.
Cô gật đầu: "Ừ, anh còn phải ở đây bao lâu nữa."
Trình Nghiêu: "Phải đến khi trời tối, anh đưa em về nhà trước."
Giang Vãn cũng không muốn lãng phí thời gian chờ đợi anh ngoài đồng, cô bẻ hạt ngô cả ngày, hiện tại chỉ muốn quay trở về nhà tắm rửa, sau đó ăn no và nằm trên giường thoải mái ngủ.
Anh đi nhanh sau đó ngay lập tức trở về, không tạo sự chậm trễ.
Trước khi đi, Giang Vãn quay đầu lại, nhưng thấy Đổng Bác Hậu đã biến mất.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút tò mò, người đàn ông này tìm Trình Nghiêu để làm gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn nói cho anh biết cô vừa bị Cao Quân làm phiền sao?
Nhưng không để cô tò mò được bao lâu, trên đường trở về, Trình Nghiêu đã thì thầm với cô: "Có thể tin tưởng cậu ấy."
Mặc dù lời nói rất đơn giản nhưng Giang Vãn cũng hiểu được ngay.
Trình Nghiêu nói rằng trước khi anh tới nông trại 528 thi đã điều tra tất cả mọi người trong nông trại, tại sao anh làm được? Chắc có ai đó đã giúp anh.
Nếu như Đổng Bác Hậu là người của anh, như vậy lúc nãy anh ấy cố ý bảo vệ cô cũng là có lý.
Sau khi Trình Nghiêu đưa cô về nhà cũng không trở lại ruộng để tiếp tục thu hoạch ngô mà đi về hướng trung tâm giáo dục Thanh Niên.
Thực tế thì Cao Quân cũng không muốn làm gì Giang Vãn, nhưng hắn ta có nhiều anh em đều bị tống giam bởi người con gái thối này ban tặng, cho nên hắn ta không muốn để cho cuộc sống của cô trở nên quá dễ dàng.
Lúc trước cô vẫn chưa từng ở một mình, cho nên hắn ta vẫn luôn chờ cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng bắt được nhưng hết lần này đến lần khác nửa đường còn nhảy ra một Đổng Bác Hậu.
Hắn ta biết người này, người này nổi danh liều mạng.
Hắn ta thầm nghĩ hôm nay do mình xui xẻo, nên không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, dù sao thì người đàn ông của con khốn này là đội trưởng đội kỹ thuật nên Đổng Bác Hậu mới kịp thời ngăn cản.
Hắn ta cảm thấy mình không làm gì với cô gái đó nên cũng không cảm thấy gánh nặng gì cả.
Sau khi trở về nhà, anh ta xả toàn bộ sự tức giận của mình lên người Lục Thanh Hương, đầu tiên hắn ta tra tấn cô trên giường, sau đó dùng thắt lưng quất cô ta.
"Nấu cơm cho ông đây ăn đi!"
Sau khi cô ta hèn nhát bò vào bếp, hắn ta mới sảng khoái bước ra cửa phòng.
Cao Quân sau khi phát hỏa một trận, chợt cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đều thoải mái, hắn ta muốn ra ngoài đi dạo. Không gian trong nhà nhỏ, khi nấu ăn có mùi khói, hơn nữa cảm giác ngồi chờ đồ ăn chín cũng không thoải mãi, còn không bằng ra ngoài tìm chút chuyện gì đó gϊếŧ thời gian.
Nhưng kết quả hắn ta vừa mới ra cửa không được bao xa thì vừa rẽ ra ngã tư đã bị đấm thẳng vào mặt.
Lực đấm tương đối mạnh, nện vào sống mũi của hắn ta, hắn ta cảm thấy đau đến tê dại, sau đó cảm thấy có chất lỏng ấm áp từ trong khoang mũi chảy ra, lúc này hắn ta mới chợt nhận ra sống mũi của mình đã bị gãy!
"Mẹ kiếp! Dám ở trước mặt ông đây..."
Hắn ta lau máu dưới mũi, sau đó hùng hổ muốn đánh người.
Dưới bóng tối mờ nhạt, lúc đầu hắn ta cũng không nhìn rõ là ai đánh mình.
Mãi cho đến khi Trình Nghiêu một tay nắm lấy cổ áo hắn ta, kẹp cổ không cho nhúc nhích, lúc đó hắn ta mới nhìn rõ người tới là ai.
Lúc đó hắn ta đã sợ tới mức hai chân run rẩy, cổ họng nghẹn lại không nói được rõ ràng.
Trình Nghiêu cũng không muốn cho hắn ta mở miệng nói chuyện, lực trên tay không giảm, trực tiếp đá một cái vào đùi, trực tiếp khiến cho hắn ta ngã khụy xuống đất.
Sau đó anh dùng chân đè người hắn ta xuống, cúi người lại gần cảnh cáo: "Tránh xa người phụ nữ của tao ra, nếu mày lại gần, tao sẽ khiến mày phải hối hận khi được ra khỏi phòng giam!"
Nói xong anh nắm lấy cổ áo hắn ta, chậm rãi di chuyển đến bả vai, sau đó thực hiện một động tác khéo léo, dùng lực một chút, Cao Quân lập tức đau đớn hét lên: "A……!"
Trình Nghiêu giơ tay lên, cầm cánh tay đã bị vặn lệch khớp nhét vào miệng hắn ta, tiếng kêu đau đơn chỉ có thể bị nghẹn lại trong cổ họng.
Chờ cho hắn ta hét xong, mồ hôi lạnh toát ra, thở hổn hển, sau đó Trình Nghiêu mới hỏi: "Nghe hiểu chưa?"
Cao Quân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, trên người tê dại vì đau đớn. Lúc đó, trong nháy mắt hắn ta hiểu được, Trình Nghiêu không hề nói đùa với hắn ta, anh sẽ không đưa hắn ta vào tù nhưng cũng sẽ có biện pháp để hắn ta sống không được chết cũng không xong. Mà điều quan trọng chính là hắn ta đánh không lại anh!