Chương 9: Chấm Dứt Quá Khứ

nhóm dịch: bánh bao

Cố Thành Phong thật sự không muốn ly hôn, anh có thể dùng thời gian cả đời để bù đắp, nhưng Tô Anh kiên quyết muốn ly hôn, nói thế nào cũng không chịu thay đổi chủ ý.

“Theo pháp luật, hai chúng ta còn chưa phải là vợ chồng đâu.”

Chỉ là tổ chức tiệc rượu, bởi vì Tô Anh khi ấy không đủ tuổi, cho nên cũng không có giấy chứng nhận.

Cố Thành Phong trong lòng thật khổ sở, “Em Tô, em thật sự không nhớ bất cứ chuyện gì sao?”

Nếu em nhớ, có phải em sẽ không ly hôn không?

Tô Anh thật ra không có ý kiến gì với Cố Thành Phong, nhưng đây là người đàn ông nguyên chủ yêu sâu đậm, cô nhất định phải rời khỏi anh ta.

Cô lắc đầu nói: “Không nhớ rõ, ngay cả thời điểm cha mẹ tôi qua đời, đều là Tri Nam nói cho tôi biết.”

Bố mẹ vợ mất, hủy hôn ước hai người đồng ý là được.

Tiền lương hiện tại của Cố Thành Phong là cấp 8 104, anh kiên trì cấp dưỡng một nửa.

“Hai đứa nhỏ cơ mà, có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, nếu em muốn ở lại Nam Đảo, thì anh sẽ nghĩ biện pháp giúp em tìm một công việc, có việc làm là có thể định cư.”



Thật ra chỉ cần hai người bổ sung giấy chứng nhận kết hôn, Tô Anh có thể lấy thân phận người nhà, ở lại viện gia đình của cơ sở nghiên cứu khoa học.

Cho dù không ở cùng một chỗ, có thể thỏa thuận kết hôn, để cho cô có thân phận ổn định.

Nhưng Cố Thành Phong không mở miệng được.

Tô Anh lắc đầu nói: “Không phiền anh, người yêu của Quý chính ủy đã giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt, tôi chuẩn bị đi xem, thích hợp sẽ tái hôn.”

Tay đang viết chữ của Cố Thành Phong dừng lại, đầu bút thấm ra một giọt mực, làm cho thư thỏa thuận nhuộm một mảng lớn vết mực.

Trái tim của anh dần dần bị phá thành từng mảnh, cuối cùng có thể viết lại thỏa thuận.

Thỏa thuận được viết xong, hai người ký tên ấn dấu tay, Tô Anh và chồng trước của nguyên chủ bình yên phân rõ giới hạn tình cảm.

Rất tốt, tốt cho cả hai.

Cố Thành Phong nói: “Em Tô, sau này anh còn có thể gặp bọn nhỏ không?”

Tô Anh nói: “Anh ra tiền cấp dưỡng, đương nhiên có thể, chờ tôi ổn định cuộc sống, thì cuối tuần anh có thể tới đón Tri Nam và Xán Xán.”



Cố Thành Phong tràn đầy cảm kích, “Cảm ơn.”

Tô Anh hỏi: “Đúng rồi, nếu anh có phiếu lương thực, phiếu thịt thì cho tôi một ít, tất cả tiền bạc và phiếu của tôi đều bị bọn buôn người cướp mất rồi.”

“Em chờ chút.”

Cố Thành Phong đi ra ngoài một lát, lúc trở về trong tay có một xấp phiếu và tiền.

“Tiền cấp dưỡng tháng này đưa em trước, anh tìm đồng nghiệp gom góp hai cân thịt, ba mươi cân lương phiếu, em cứ dùng trước đi.”

“Cám ơn.”

Dựa theo tiêu chuẩn giá trị của Tô Anh ở nơi khác, Cố Thành Phong xem như là một người đàn ông có trách nhiệm.

Chỉ là Tô Anh cũng có điểm mấu chốt sinh tồn dị thế của mình, Cố Thành Phong áy náy là cho nguyên chủ, cô chịu thẹn mà thôi.

Cô nói: “Cố Thành Phong, anh sống tốt nhé.”

Cố Thành Phong quay lưng lại, tháo kính ra khẽ dụi lên đôi mắt đỏ bừng.

......