nhóm dịch: bánh bao
Hàn Kinh Thần suy nghĩ một chút về chuyện xã cung ứng tiêu thụ, nhóc con không nghĩ tới Cố Tri Nam được mười lăm đồng tiền tiêu vặt, ngay cả Tinh Tinh cùng Xán Xán, mỗi người đều được năm đồng.
Trước mắt chỉ có nhóc con nghèo nhất, lo lắng thím Hai là người nói chuyện tính toán, chưa bao giờ mềm lòng, cũng không chơi xấu, cậu bé nhận mệnh rửa chén.
Hàn Cảnh Viễn đứng ở cửa phòng bếp, tận mắt nhìn Hàn Kinh Thần rửa bát đũa sạch sẽ, dựa theo yêu cầu của Tô Anh đặt vào trong tủ.
Anh khϊếp sợ nửa ngày không nghĩ ra, “Trước kia ở kinh thị, cũng muốn cho nhóc con học làm việc nhà, nhóc con trước sau "không cẩn thận" đập vỡ mấy chục cái bát, bị mấy trận đòn cũng không rửa cho xong, đành phải buông tha dạy nhóc con làm việc nhà.”
Tô Anh không dám tin nhìn Hàn Cảnh Viễn, “Chuyện mấy năm trước?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Năm trước và năm ngoái đều thất bại.”
Tô Anh phân tích: “Đứa nhỏ này thông minh, nhìn người rồi quyết định, tôi là người mới tới, ngay từ đầu đã định ra quy củ, ngược lại nhóc con có thể tuân thủ, đêm qua nó còn không muốn tham gia làm việc nhà, sau khi ăn dứa nướng tôm liền thỏa hiệp, anh nhìn đi, ở trên tay tôi, nhóc con không thể lật nổi sóng biển.”
Hàn Cảnh Viễn cảm thấy thì ra làm như vậy.
Hôm nay anh có một ngày nghỉ, đề nghị: “Hiếm khi có một kỳ nghỉ, lâu rồi không ra bờ biển, thời gian thủy triều xuống có thể nhặt rất nhiều điều vỏ sò, dẫn bọn nhỏ ra biển chơi đi.”
Mấy đứa nhỏ đều muốn đi biển, trông mong nhìn Tô Anh.
Tô Anh đều có thể, “Được, chúng ta chạy ra biển”
Mấy người đang muốn ra ngoài, nhân viên phục vụ xã cùng chủ nhiệm khu tới, thông báo cho mọi người, nói vải thiều trên núi đã chín muồi, bởi vì một mảnh đầu núi này thuộc phạm vi quản lý của bộ đội, tổ chức trong khu, xã dịch vụ an bài, để người nhà lên núi hỗ trợ hái vải thiều, lúc xuống núi một nhà chia năm cân.
Còn có loại chuyện tốt này?
Tô Anh đương nhiên phải đi, cô không ra biển nữa, bảo Hàn Cảnh Viễn mang theo bốn đứa nhỏ đi.
“Anh cầm theo tiền, buổi trưa mua chút đồ ăn về, nếu không đợi được tôi trở về, mấy người tự nấu cơm ăn đi.”
Hàn Cảnh Viễn có chút sợ Tô Anh ở trên núi lạc bộ đội chạy loạn.
Anh nhắc nhở: “Cô vừa mới tới bên này còn chưa quen thuộc, trong núi kia có lợn rừng, không giống với lợn nhà, mấy người trưởng thành hung hãn đều không chế phục được, nhất định phải đi theo bộ đội đấy, không được chạy loạn”
Tô Anh thầm nghĩ có heo rừng tốt lắm cơ mà, đến lúc đó gϊếŧ heo rừng, liền nói heo rừng đυ.ng vào trên cây, còn có thể ăn thịt.
Cô từ dị thế xuyên tới, heo rừng hẳn là không làm gì được cô.
“Được, đυ.ng phải heo rừng tôi sẽ trèo lên cây, heo rừng không làm gì được tôi.”
Hàn Cảnh Viễn thấy cô không nghe vào, nhấn mạnh: “Trên núi còn có bầy sói, cũng không phải nói đùa, cho nên cô không thể chạy lung tung.”
Bầy sói có chút phiền toái, Tô Anh nghĩ thầm không đến mức xui xẻo như vậy đâu nhỉ, cô nói: “Được rồi, tôi sẽ đi theo bộ đội, không chạy loạn đâu mà lo.”