nhóm dịch: bánh bao
Tô Anh đỡ eo xoa vài cái, thoải mái châm chọc.
“Hàn Cảnh Viễn thể lực rất tốt, náo loạn đến sáng nay tôi cũng không dậy được giường, cô cố ý đến trước mặt tôi bịa đặt chồng cũ, tôi có thể lý giải thành cô không ăn được nho thì nói nho chua sao?”
Trên mặt Đoàn Sơ Hạ đỏ bừng, người phụ nữ này quá không biết xấu hổ, sao cô lại không biết xấu hổ khoe khoang chuyện phòng the chứ.
“Tôi... Cô đúng là không biết xấu hổ.”
Tô Anh nói: “Tôi cái gì tôi, cô mới là người không biết xấu hổ, cô trực tiếp tới tìm tôi xem như khıêυ khí©h, còn trông cậy vào tôi bày ra vẻ mặt vui vẻ với cô, cho cô mặt mũi”
Đồng dạng đều là người cũ, cách làm của Cố Thành Phong liền thỏa đáng hơn nhiều.
Đoàn Sơ Hạ không tin Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đã ngủ với nhau, Hàn Cảnh Viễn tính tình lạnh lùng, trong sáu năm hôn nhân thỏa thuận, cô ta mấy lần muốn tới gần, còn chưa tới góc áo Hàn Cảnh Viễn, người đàn ông rút chân rời đi.
“Hàn Cảnh Viễn thật sự ở chung phòng với cô?”
Tô Anh trợn trắng mắt, “Cô cảm thấy thế nào, cô hỏi rồi, tôi nói rồi, có tin hay không, không bằng cô tự mình hỏi Hàn Cảnh Viễn đi, hỏi anh ấy vì sao không muốn chạm vào cô, lại nguyện ý ngủ với tôi?”
Đoàn Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Cô thật không biết xấu hổ.”
Tô Anh: “Thật buồn cười, là cô muốn hỏi, tôi trả lời, lại nói tôi không biết xấu hổ, rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ, cô xem lại đi nhé.”
......
Chậm trễ như vậy, chờ Tô Anh trở về, trong nhà đã sửa sang xong.
Lão Đinh còn dọn sạch những viên gạch vỡ đập tường, tro bụi đã được quét sạch sẽ.
Khó trách nói người đàn ông lớn tuổi đáng tin cậy hơn, tâm tư tinh tế, còn ở nhà giúp cô trông con.
Tô Anh vội vàng cảm tạ, “Anh Đinh, thật sự làm phiền anh rồi.”
Đinh Sùng thật sự là phục hai cô gái xem mắt, Tô Anh căn bản không biết cái gì gọi là ngượng ngùng, mà Kiều Lan Lan không quan tâm đến quan điểm của đám phụ nữ trong viện người nhà kia.
Chẳng những chuyển đến phòng bên cạnh nhà Tô Anh, còn chủ động gọi chú ta đến hỗ trợ nhà Tô Anh.
Bận rộn giúp đỡ còn nói Tô Anh một hồi sẽ trở về, sau này đều là hàng xóm, không nói mà về thật mất lịch sự, bảo chú ta chờ một chút.
Chú ta cũng chỉ có thể thoải mái nói: “Khung cửa này đã làm xong, trước tiên cô treo một cái rèm, qua vài ngày chờ cửa làm xong, tôi giúp cô lắp nó.”
“Được, lại làm phiền anh Đinh rồi, anh và Lan Lan chuyển nhà cũng bận, không bằng buổi trưa đều đến nhà tôi ăn cơm đi.”
Đinh Sùng không biết nói gì, buổi trưa Hàn Cảnh Viễn không ở nhà, vào phòng mới ngày hôm sau, mời đối tượng xem mắt trước ăn cơm, luôn cảm thấy kỳ quái.
Chú ta hơi do dự nói: “Không được, Lan Lan ở nhà nấu cơm rồi, vừa nãy đưa đồ đạc đến, tôi đã hỏi mấy đứa nhỏ, dựa theo yêu cầu của bọn họ trang trí xong.”
“Được rồi, lần sau lại mời hai người tới ăn cơm.”
Tiễn lão Đinh đi, Tô Anh nấu ăn theo công thức nấu ăn.